Nếu bà có một đứa cháu đẹp trai nhưng vô d.ụ.ng, suốt ngày ăn chơi, đ.á.nh b.ạ.c, cãi nhau với chó mèo trong phủ… kiểu người chỉ giỏi ăn không ngồi rồi – có ngày phá tan nát cả gia nghiệp.
Nghĩ tới nghĩ lui, lão phu nhân nhà họ Tạ đành chọn cách… g.ả nó đi.
Không phải cưới vợ cho đàng hoàng, mà là tráo nó thành tân lang, nhét luôn lên kiệu, đẩy thẳng sang nhà gái — trong một cuộc hôn nhân vốn không thuộc về nó.
“Đã có vợ giỏi quán xuyến, hắn sẽ ngoan ngoãn mà làm người tử tế.”
Nào ngờ, cùng thời điểm đó, ở nhà họ Ôn cũng đang âm thầm tráo người.
Lão phu nhân Ôn nghe đồn trưởng tôn nhà họ Tạ là người ôn nhu, trầm ổn, biết kiếm tiền lại biết dỗ vợ, liền mắt sáng như đèn kéo quân.
Thế là bà quay sang nhìn đứa cháu gái ruột, người nổi tiếng kiêu ngạo, lười biếng, mê đồ hiệu, ghét đàn ông nghèo – và nghiến răng quyết định:
“Tráo! Dù nó vô dụng, miễn gả được là tốt rồi!”
Khi nến đỏ vừa thắp sáng phòng tân hôn, đôi vợ chồng mới cưới đã cho nhau một cú sốc đầu đời.
Tạ Thiệu nhìn tân nương, lòng ngổn ngang suy nghĩ:
“Ôi trời, nàng đẹp quá… nhưng sao trông giống loại thích tiêu tiền của ta vậy?”
Ôn Thù Sắc lặng lẽ quan sát, khóe môi cong lên:
“Hóa ra đây là tướng công của ta… nhưng sao lại lười nhác thế này?”
Cả hai đều ôm một nỗi tuyệt vọng nhẹ nhàng.
Sau hôn lễ, cuộc sống chung chẳng khác nào… hý kịch sân sau.
Tạ Thiệu vẫn giữ vững phong độ lười biếng thượng thừa:
Sáng không dậy sớm, trưa không ra khỏi cửa, chiều không biết tiền ở đâu mà có.
Sở thích mỗi ngày: nằm lăn trên nhuyễn tháp, gác chân đọc tiểu thuyết giang hồ, thỉnh thoảng thở dài một câu:
“Chốn thế gian, phú quý chỉ là mây bay…”
Còn Ôn Thù Sắc, thì… khỏi phải nói.
Nàng chính là phiên bản sống của câu:
“Không xinh không ra phố, không lụa không ra cửa.”
Chưa đầy ba ngày sau cưới, kho quần áo trong phủ đã bị nàng “nới rộng” gấp đôi.
Trang sức, son phấn, vải vóc thêu tay từ kinh thành đưa tới nhiều đến mức nha hoàn phải chia ca nhận hàng.
Sau khi bị lão phu nhân lén lút tráo thành tân lang, Tạ Thiệu – thiếu gia nổi danh ăn chơi vô độ của nhà họ Tạ – chính thức “rơi vào bẫy hôn nhân”.
Đối tượng… lại là Ôn Thù Sắc, đích nữ nhà giàu miệng ngọt như kẹo nhưng chuyên dùng từ ngữ sát thương cao để tiêu tiền.
Mỗi ngày, hắn nằm dài trên trường kỷ, nghe nàng thủ thỉ bằng giọng trong veo như nước suối:
“Phu quân, váy của tẩu tẩu thêu chỉ vàng đó!”
“Khuyên tai đệ muội là bạch ngọc thượng phẩm nha!”
“Nhà họ Ngô kia, quạt lụa còn dát vàng, chàng có tin không?!”
Tạ Thiệu nghe xong, máu dồn lên não, nhưng thân thể vẫn bất động như khúc gỗ mục.
Hắn bắt đầu nghi ngờ:
Phải chăng mình thật sự có nghiệp chướng từ kiếp trước?
Đến một hôm, vừa đặt chân vào cửa, đã thấy Ôn Thù Sắc ngồi bên tường, tay phe phẩy quạt, mắt long lanh rưng rưng:
“Chàng ngửi thấy không? Mùi thức ăn bên viện kia đó… Nếu đập tường ra, mỗi ngày ngửi một chút, chắc cũng mãn nguyện rồi…”
Đêm đó, Tạ Thiệu cắn răng… lần đầu tiên trong đời xách bút vào thư phòng, chép sách kiếm tiền.
Nhưng chép sách được bao nhiêu, vợ tiêu hết bấy nhiêu. Hắn cảm thấy mình không còn lối thoát.
Năm năm sau, trong một ngày đẹp trời, Tạ Thiệu dâng sắc phong nhất phẩm phu nhân cho Ôn Thù Sắc, khuôn mặt đầy mệt mỏi:
“Đủ chưa? Nếu nàng còn chưa thấy đủ, ta chỉ còn cách làm hoàng đế để cung phụng nàng thôi!”
Ôn Thù Sắc thản nhiên phe phẩy quạt, đáp nhẹ nhàng:
“Thế thì chàng làm đi, chàng mà làm hoàng đế, thiếp sẽ nghĩ cách đập tường ngăn nước bên hồ Thái Dịch, cho tiện ngồi ngắm cá luôn!”
Tạ Thiệu: “Con moẹ nó, mệnh ta sao khổ thế này!”
Hay quá
Truyện dài dữ thần luôn