Hóa ra là đang dìm hàng đối thủ.
Tôi vừa khóc vừa cười, định giải thích rằng tôi và Châu Minh Ý không phải loại quan hệ mà anh ấy nghĩ.
Kỳ Nghiên đã cởi áo phông bằng một tay, làn da trắng lạnh lộ ra lớp cơ bắp mỏng manh bên dưới.
Đó là một thân hình thanh niên vô cùng đẹp đẽ, thoát khỏi vẻ non nớt của thiếu niên, tựa như tác phẩm được tạo hóa tỉ mỉ điêu khắc.
Tôi không tự chủ mà nuốt nước bọt: “Anh nói chuyện thì nói chuyện, cởi đồ làm gì?”
Kỳ Nghiên đặt tay tôi lên cơ bụng của anh ấy rồi nói nhỏ bên tai tôi: “Châu Minh Ý có đẹp bằng anh không? Có nghe lời như anh không? Có biết hầu hạ em như anh không?”
Giọng nói thì thầm bên tai khiến tôi ngứa ngáy.
Mặt tôi đỏ bừng lên một cách không tự chủ, trong lúc mê man, tôi dùng hết ý chí, chống lại sự cám dỗ của anh ấy: “Chờ đã, bây giờ anh và Dư Y Nhiên là quan hệ gì?”
Tôi rất cảm động trước tình yêu mãnh liệt của Kỳ Nghiên kiếp trước dành cho tôi, nhưng tôi cũng có nguyên tắc, không dính líu đến đàn ông đã có bạn gái.
“Không có quan hệ gì, ba mẹ anh vẫn luôn muốn anh kết hôn với nhà họ Dư, nhưng trong lòng anh chỉ có em nên anh vẫn luôn không đồng ý.” Kỳ Nghiên thở dài: “Những năm này, anh vẫn luôn tìm em. Tiếc là mẹ anh giấu em quá kỹ, anh vẫn luôn không tìm được. Mãi đến gần đây, anh mới biết tin em về nước, vội vàng đến quán bar gặp em, kết quả là…”
Nhắc đến chuyện ở quán bar, tôi hơi chột dạ, cụp mắt xuống, tiếp tục hỏi: “Nhưng em nhớ, gần đây anh đã mua một viên kim cương hồng, Dư Y Nhiên đã đăng bài trên mạng xã hội, ám chỉ anh sẽ dùng nó làm nhẫn cầu hôn để cầu hôn cô ta.”
Kỳ Nghiên bật cười: “An An, viên kim cương hồng đó, anh mua để tặng em. Anh nhớ em thích kim cương hồng nhất. Anh có thể quản được bản thân, nhưng anh không thể quản được Dư Y Nhiên làm gì. Nhưng nếu việc cô ta làm khiến em hiểu lầm, anh sẽ đăng một thông báo làm rõ, anh có một người bạn gái đã quen nhau mười năm, không có bất kỳ quan hệ nào với Dư Y Nhiên, được không?”
Tôi khá hài lòng với câu trả lời này của anh ấy, tôi hỏi ra vấn đề mà tôi quan tâm nhất lúc đó: “Vậy năm đó, tại sao anh lại thân thiết với Dư Y Nhiên như vậy?”
Kỳ Nghiên đáp: “Nhà Dư Y Nhiên kinh doanh công ty điện ảnh, lúc đó người săn tìm diễn viên đã tìm đến anh, cho anh đi thử vai cho bộ phim do công ty nhà cô ta đầu tư, anh đã vượt qua vòng sơ tuyển. Dư Y Nhiên chủ động tìm đến anh, nói cô ta có kinh nghiệm diễn xuất, có thể dạy anh diễn xuất, giúp anh giành được vai diễn đó. Lúc đó anh không nghĩ nhiều, chỉ muốn làm diễn viên, kiếm tiền mua túi xách cho em, nên anh đã nhận sự giúp đỡ của cô ta. Để cảm ơn, anh đã mời cô ta ăn một bữa cơm.”
Kỳ Nghiên dừng lại một chút, rồi tiếp tục nói: “Mãi sau này anh mới nhận ra, có lẽ cô ta nhìn thấy anh liền đoán được anh là đứa con thất lạc nhiều năm trước của nhà họ Kỳ, nên mới đột nhiên tỏ ra thân thiết với anh.”
Sự thật đã được sáng tỏ.
Tôi vòng tay ôm cổ anh ấy, hôn lên môi anh ấy.
Kỳ Nghiên sững người lại một chút, rồi anh ấy ôm lấy gáy tôi, đáp trả lại nụ hôn của tôi một cách nồng nhiệt.
Ba năm không gặp, chúng tôi đều vô cùng nhớ nhung đối phương.
Từ ngày đến đêm, từ phòng khách, đến phòng ngủ, rồi đến phòng tắm, đều lưu lại dấu vết của chúng tôi.
Cuối cùng, tôi cũng không biết mình đã trở về giường như thế nào, suy nghĩ cuối cùng trước khi mất đi ý thức là: Kỳ Nghiên càng ngày càng giỏi.
Tỉnh dậy lần nữa, đã là chiều ngày hôm sau.
Cơ thể sạch sẽ thơm tho, xem ra Kỳ Nghiên đã giúp tôi lau rửa sau khi xong việc.
Kỳ Nghiên như con bạch tuộc, anh ấy cứ ôm chặt lấy tôi.
Anh ấy ngủ không yên giấc, dù là trong mơ, lông mày anh ấy cũng nhíu lại, hàng mi dài như cánh bướm yếu ớt khẽ run rẩy.
Tôi đưa tay lên muốn vuốt phẳng nếp nhăn trên trán anh ấy.
Tôi vừa cử động, Kỳ Nghiên liền tỉnh dậy, đôi mắt màu hổ phách xinh đẹp ấy chứa đựng nỗi sợ hãi sâu sắc.
Ánh mắt anh ấy tập trung nhìn tôi, đột nhiên đặt lên trán tôi một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước rồi nở một nụ cười như vừa tìm lại được thứ gì đó quý giá: “Thật tốt, em vẫn còn ở bên anh.”
Tôi ôm lấy anh ấy: “Kỳ Nghiên, anh yên tâm, em sẽ không rời xa anh nữa.”
Giữa những người yêu nhau, cần phải thành thật với nhau.
Tôi kể cho Kỳ Nghiên nghe về đoạn ký ức đột nhiên xuất hiện trong đầu tôi lúc đó.
“Em đã nhầm tưởng đây là thế giới trong sách, anh sẽ phản bội em, nên em đã chủ động chia tay anh trước.”
Kỳ Nghiên chợt hiểu ra, ánh mắt anh ấy nhìn tôi dịu dàng và trìu mến: “Thì ra là vậy, anh rất may mắn vì em đã rời xa anh lúc đó. Nếu không…”
Anh ấy không nói tiếp, nhưng chúng tôi đều biết. Nếu tôi không đi thì sẽ lặp lại bi kịch của kiếp trước.
13
Sau vài ngày sống những ngày tháng say mê trên đảo, tôi và Kỳ Nghiên trở lại Bắc Kinh.
Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ, nếu không giải quyết được mối nguy hiểm tiềm ẩn là Dư Y Nhiên thì việc chúng tôi vội vàng đến với nhau có thể khiến tôi gặp nguy hiểm.
Vì vậy, bên ngoài Kỳ Nghiên không có bất kỳ liên hệ nào với tôi, còn bí mật cử vài vệ sĩ bảo vệ tôi.
Cuộc sống của tôi dường như không có gì thay đổi, vẫn đi làm về nhà, thỉnh thoảng đi ăn uống chơi bời cùng Tiểu Trúc.
Còn Kỳ Nghiên thì bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Dư Y Nhiên.
Anh ấy hiểu rõ tính cách của Dư Y Nhiên.
Nói cô ta thích Kỳ Nghiên, chi bằng nói là do lòng chiếm hữu và ham muốn chiến thắng đang tác quái.