Bản tóm tắt
“Một kẻ què, cưới hay không cưới, có gì khác biệt?” Hắn đứng trên cao, giọng điệu thản nhiên như thể vừa phán một câu vô thưởng vô phạt.
Thôi xong, quả nhiên là ta ngu mới liều mạng cứu hắn năm đó! Mất một cái chân, mất luôn cả danh dự, vậy mà đổi lại chẳng được cái gì ngoài câu nói này. Lửa giận bốc lên, ta đốt luôn hôn thư, một mình đến nhà hắn từ hôn. Nhìn sắc mặt hắn từ nhàn nhạt chuyển sang xanh mét, ta chỉ nhẹ nhàng chốt một câu: “Cửa cao nhà ngươi, ta chưa từng ham muốn.” Quất roi ngựa, ta đi thẳng, không ngoái đầu.