Trên đời có ba kiểu người không nên tin:
Chủ nhà “cực kỳ dễ thương”, hàng xóm “siêu yên tĩnh”, và… môi giới bảo “giá rẻ bất ngờ”.
Tôi vừa ngh.è.o, vừa lì, nên vẫn mặt dày theo anh môi giới đi xem phòng.
Anh ta vỗ tay cái đét, ánh mắt sáng như đèn flash:
“Căn này á?
Không thang máy: giảm 20%.
Tường mốc loang lổ: giảm 50%.
Từng có người c.h.ế.t: giảm 70%.
Mà nếu c.h.ế.t k.ì l.ạ hoặc chưa tìm được t.h.ủ p.h.ạ.m—thì…”
Anh mỉm cười, giơ 10 ngón tay:
“Còn đúng 10% giá gốc. Em lấy không?”
Tôi gật đầu lia lịa như giã tỏi, mắt sáng như bắt được vàng:
“Có căn nào nhà cũ, không thang máy, chủ c.h.ế.t t.h.ả.m không anh? Giá tốt tốt vô!”
Anh môi giới nhìn tôi bằng ánh mắt đầy cảm động — chắc nghĩ lần đầu gặp khách “tự sát tài chính” như vậy.
Hai ngày sau, tôi dọn vào tổ ấm mới.
Tiền thuê một tháng: âm 3.000 tệ.
Đúng vậy. Không chỉ miễn tiền thuê, bên môi giới còn trả tôi 3.000 tệ/tháng để “ở giúp”.
Vòi nước trong nhà vệ sinh tự nhiên chảy ào ào.
Đèn trong phòng ngủ chập chờn mờ tối, tắt bật liên tục.
Tôi bật dậy, tóc tai dựng đứng, không thèm sợ gì nữa.
Chỉ tay vào góc nhà, nơi có cái bóng lảng vảng đang lượn lờ như gió lạnh:
“Đ.i.ệ.n thương mại 1 tệ 2 một số!”
“N.ư.ớ.c thương mại 5 tệ 5 một khối!”
“Tiền đó a.n.h t.r.ả g.i.ù.m t.ô.i h.ả?!”