01
Mọi người đều biết, Phó Cận Niên quản thúc tôi nghiêm khắc đến mức vô lý, thái quá.
Kể từ khi tôi có thể nhớ, tôi không được phép qua đêm bên ngoài.
Càng không được yêu đương với người khác.
Nhưng đêm nay, Phó Cận Niên uống rượu say, đang nằm trước mặt tôi.
Ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng đẹp trai của chú ấy, khiến trong người tôi rục rịch.
“Chú……”
Tôi gọi chú ấy một tiếng.
Phó Cận Niên nằm yên không động đậy.
Chú ấy uống say, có thể là bị người ta hạ chút thuốc.
Dù sao thì khi tôi bước vào, chú ấy đã như vậy.
Tôi lấy khăn tay ướt, muốn lau trán cho chú ấy một chút, đột nhiên bị chú ấy ôm vào trong ngực.
“Ngoan, ngẩng đầu nhìn chú.”
Thanh âm trầm thấp khàn khàn vang vọng trong bóng đêm.
Giọng điệu mang theo mệnh lệnh, thong dong tao nhã.
Trái tim tôi đập điên cuồng không ngừng, đối diện với cặp mắt ẩn chứa men say kia, tôi to gan sờ lên cổ áo của chú ấy.
Nếu như mọi ngày, tôi tuyệt đối sẽ không dám làm vậy.
Phó Cận Niên quản thúc tôi rất nghiêm khắc, ngay cả việc tôi yêu đương cũng không được, sao có thể cho phép tôi làm chuyện như vậy.
Chờ chú ấy tỉnh lại, chắc sẽ tự tay giết chết tôi.
Đột nhiên, một nụ hôn lạnh lẽo rơi trên môi tôi.
Kích thích cả người tôi phát run.
“Thả lỏng.”
Phó Cận Niên dùng giọng điệu không thể nghi ngờ, trong nháy mắt xâm chiếm lý trí của tôi.
Đêm nay, tôi hoảng hốt làm đổ nước trà trên bàn, làm cho ga giường khách sạn nhăn nheo.
Lại chịu đựng không dám lên tiếng, sợ Phó Cận Niên từ trong lúc say rượu tỉnh lại, phát hiện là “cháu gái” của mình to gan tày trời, bò lên giường của mình.
Lăn qua lăn lại đến gần sáng, rốt cuộc Phó Cận Niên mới chịu buông tha tôi.
Tôi chịu đựng hai chân run rẩy, lúng túng mặc quần áo, chạy trối chết.
02
“Nhiễm Nhiễm, cậu biết không, gần đây có người chọc giận chú cậu đấy.”
Lúc nhận được điện thoại của bạn thân, tôi đang trốn ở nhà cũ, bôi thuốc lên người.
Không cẩn thận đụng phải chỗ bầm tím, đau đến nhe răng trợn mắt.
Chú ấy thật độc ác……
Thực sự không thương hoa tiếc ngọc gì hết.
“Chú của mình làm sao vậy?”
Bạn thân nói: “Người của chú cậu lật tung thành phố, như là đang tìm người nào đó.”
“Ai vậy…… Cũng không biết ai xui xẻo như vậy, chọc tới vị kim chủ này.”
Tôi chậm rãi dừng tay.
Tôi biết Phó Cận Niên đang tìm ai.
Một người phụ nữ to gan tày trời, thừa dịp chú ấy say, chiếm hết tiện nghi của chú ấy.
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng mở cửa.
Ngay sau đó, tiếng bước chân quen thuộc từ cửa ra vào đi tới.
Tôi vội vàng mặc quần áo lại, vừa vặn đụng phải người đàn ông ở cửa trước.
“Chú!”
Tôi hoảng sợ, vội vàng tắt điện thoại.
Phó Cận Niên đứng ở trong ánh sáng, quanh thân là một vầng sáng, khuôn mặt lạnh lùng đẹp đẽ, giờ phút này đang bất động nhìn chằm chằm tôi.
“Lạnh à?”
Tôi cúi đầu, vành tai đỏ bừng, “Vâng…”
Ánh mắt Phó Cận Niên đột nhiên dừng ở bên trong cổ tay tôi.
Là vết hôn đêm qua chú ấy để lại.
Tôi còn chưa kịp che.
“Cháu yêu đương?”
Ngữ khí không nóng không lạnh, làm cho tóc gáy tôi dựng thẳng lên.
Tối hôm qua tôi vốn đã bị chú ấy giày vò, lại bị dọa như vậy, trong nháy mắt khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lên.
“Không, không được sao?”
Phó Cận Niên từ trên cao nhìn xuống tôi, cười khẽ thành tiếng: “Nhiễm Nhiễm, cháu cảm thấy thế nào?”
“Cháu năm nay mới 18 tuổi, vừa mới tốt nghiệp trung học.”
Đúng vậy, trong mắt Phó Cận Niên, tôi thật sự quá nhỏ.
Phó Cận Niên nói: “Trước khi lên đại học, không được cho ai chạm vào cháu. Bị chú phát hiện còn có lần sau, cháu tự biết hậu quả.”
“Nhưng cháu……”
Phó Cận Niên híp híp mắt, “Cháu làm sao vậy?”
Cháu đã ngủ với chú rồi!!
Những lời này tôi không dám nói, cúi đầu chạy về phòng.
Trong lòng tôi cho rằng, Phó Cận Niên sau khi biết sự thật, sẽ trở nên xa cách với tôi.
Nhưng vài ngày sau, tôi đến công ty tìm chú ấy, lại nghe thấy chú đang nói chuyện với người khác.
“Không tìm được thì tiếp tục tìm.”
Đối phương hỏi: “Nếu tìm được thì sao?”
Phó Cận Niên tràn ra một tiếng cười lạnh không nhẹ không nặng.
“Tìm được còn cần tôi dạy?”
Tôi sợ tới mức hoang mang, chuyện tìm chú ấy muốn nói cũng quên mất, đêm đó mua vé máy bay bay thẳng ra nước ngoài.
Chỉ để lại cho Phó Cận Niên một câu: “Chú, cháu phải ra nước ngoài du học.”
Hơn 10h, trên điện thoại di động nhận được một câu ngắn gọn.
“Được, nhưng ba năm sau phải về nước.”
03
Thời gian năm năm thoáng qua.
Tôi thức dậy từ trong giấc mộng ấm áp kiều diễm kia, phát hiện máy bay đã hạ cánh xuống thành phố A.
Năm năm trôi qua, mỗi lần tôi mơ thấy cảnh tượng đêm đó, vẫn sẽ khô nóng khó nhịn, tâm loạn như ma.
Tôi nhắm mắt lại, có chút giật mình.
Trên màn hình đang phát quảng cáo của tập đoàn Phó thị.
Gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ của Phó Cận Niên, giống như năm đó, làm cho người ta tâm loạn thần mê.
“Mẹ ơi, mẹ đến rồi.”
Giọng nói của Đoàn Tử kéo tôi trở lại thực tại.
Nhìn đôi mắt giống như đúc trên áp phích kia, tôi nổi lên nỗi sầu.
Lúc này cách ngày Phó Cận Niên quy định đã chậm hai năm.
Nếu không nghe được chuyện tốt của Phó Cận Niên sắp tới, tôi dự định sẽ ở lại nước ngoài.
Xe đón ở sân ga đi tới đi lui.
Tôi dẫn Đoàn Tử ngồi ở phòng khách quý, đang cúi đầu liên lạc với xe taxi đến đón tôi.
Không hề chú ý cửa phòng VIP mở ra.
Có một người đàn ông đi vào trong vòng vây của mọi người.
Cũng không biết Đoàn Tử chạy thẳng về phía người đàn ông cầm đầu.
Trước mặt mọi người, giang cánh tay về phía Phó Cận Niên, cười khanh khách gọi: “Chú… Ôm một cái…”
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.