Đường Đường nhìn theo hướng tôi chỉ, vô tình chạm mặt với Nhậm Cảnh, vừa hay đối diện với một khuôn mặt đang bày tỏ sự chán ghét.
Hay lắm hay lắm, cậu ấy lại bùng nổ lên rồi, kéo tôi bước nhanh qua đó.
“Lâm Viên Viên? Cậu ta sao lại ở đây?” Trong đám người có người hỏi.
“Đúng vậy, lại còn ăn mặc như vậy, mất mặt xấu hổ.”
Tôi nhìn xuống quần áo của mình, lẽ nào không có logo thì là không được?
“Sao cô lại ở đây?” Đợi khi chúng tôi đến gần, Nhậm Cảnh liền mở miệng chất vấn.
Triệu Niệm đang nói chuyện với người khác, nghe vậy quay đầu lại cười nói: “Là em mời cậu ấy đến, Viên Viên, sao cậu lại tới muộn như vậy?”
“Không đến muộn, chẳng lẽ đến sớm để xem hai người các người nhân mô cẩu dạng tỏ tình với nhau à?”
Triệu Niệm nghẹn lại.
“Lâm Viên Viên, ý cậu là gì? Niệm Niệm có lòng mời cậu đến đây, cậu chính là như vậy phá hỏng không khí à?”.
“Đúng vậy, Lâm Viên Viên mặt lại dày như vậy, giả làm bạch phú mỹ lại còn có gan tham dự bữa tiệc, ai biết có phải hay không muốn mượn biệt thự này để giả vờ tiếp nha!”.
Bên dưới có rất nhiều lời bàn tán, tất cả đều chỉ trích tôi.
Đường Đường trực tiếp ném túi xách của mình lên ghế sofa, đặt mông ngồi lên đó, đem tất cả người đều dồn ra hết.
“Viên Viên ah, chiếc ghế sofa này trong nhà cậu rất thoải mái, mua chỗ nào vậy? Mẹ nuôi thiết kế cho cậu à?” Đường Đường hỏi.
Xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Tôi mỉm cười bước đến gần cậu ấy: “Mẹ mình mua nó khi đi Ý, cậu thích thì mình sẽ tặng cậu một bộ.”
Vẫn im lặng.
“Đây không phải là nhà của Triệu Niệm sao?” Có người phá vỡ sự im lặng.
Triệu Niệm lúc này cũng kịp phản ứng lại, châm biếm nói: “Viên Viên, cậu có phải hay không xuất hiện ảo giác?”.
“Niên Niệm, anh liền bảo em tránh xa cô ta ra một chút, loại người sử dụng hàng loại A để lừa mọi người, em tốt với cô ta để làm gì chứ?”. Nhậm Cảnh mở miệng một câu liền khẳng định tôi nói dối.
Mọi người cũng vậy.
“Xấu hổ ở trường thôi chưa đủ, còn chạy ra ngoài làm mất mặt nữa.”
“Trong nhà nghèo muốn chết, thế mà vẫn trang làm người có tiền.”
“Nhưng tôi vừa thấy họ lái Cullinan, còn túi của bạn cậu ta hình như là Hermès.”
Những lời này vừa nói ra, mọi người lại lần nữa im lặng.
“Viên Viên, ngươi lại thuê xe à?” Triệu Niệm cau mày, bất đắc dĩ nói.
Từ “lại” trong câu này thật là ý vị sâu xa.
Trước khi mọi người lại bình luận phê phán lên án đợt mới, tôi liền mở miệng nói:
“Dì Dương đâu? Triệu Niệm, hôm nay là sinh nhật của cậu, mẹ cậu đi đâu rồi?”
13.
“Cái gì mà dì Dương? Niệm Niệm mẹ em cũng ở đây à?” Nhậm Cảnh nhẹ giọng hỏi.
Cùng với bộ dạng cay nghiệt vừa rồi hoàn toàn bất đồng.
Vẻ mặt kiêu ngạo của Triệu Niệm có chút đình trệ, lắp bắp nói: “Không…không đến nha. Lâm Viên Viên, nếu cậu cảm thấy trong lòng bất bình, có thể không đến, đến đây gây náo loạn làm gì?”.
“Đây là nhà của cậu ấy, cô quản được người ta đến đây hay không à?”
Lúc này những người xung quanh đều do dự.
“Đây thật sự là nhà của Lâm Viên Viên sao?”
“Không phải chứ, tiền sinh hoạt của cô ấy chẳng phải chỉ có một trăm sao? Làm sao cô ấy có thể đủ khả năng sống trong biệt thự?”
“Niên Niệm, đây không phải nhà của em sao?” Nhâm Cảnh hỏi.
“Nếu không thì tôi nói não mọi người đều úng nước rồi.” Đường Đường đứng dậy khoanh tay đi tới trước mặt Triệu Niệm.
“Bố người ta nói 100, là 100 vạn, chứ không phải 100 tệ! Thật sự nghĩ rằng ai cũng một dạng keo kiệt bủn xỉn giống như cô à? Lại còn đem tin trong vòng bạn bè của người ta phát tán ra ngoài, biết chút gì rồi hẵng bịa đặt, có mồm mép mà lại không có não!”.
Mọi người kêu lên: “100 vạn?! Một tháng sinh hoạt phí tận 100 vạn!!”.
“Thật hay giả vậy trời? Lẽ nào thật sự là bịa đặt?”
“Đợi chút, tôi phải tiếp tục ăn dưa, không thể đứng sai đội!”
“100 vạn?” Nhậm Cảnh nhìn tôi với vẻ hoài nghi.
Lúc này dì Dương bưng đĩa trái cây bước ra.
Lúc đầu dì ấy còn mỉm cười, nhưng khi nhìn thấy tôi, mặt dì ấy liền hoảng hốt, đĩa trái cây trên tay rơi xuống đất.
Động tĩnh không nhỏ, mọi người đều nhìn qua.
“Lâm…tiểu thư, sao cô lại quay lại rồi?”
Triệu Niệm hoàn toàn bối rối, toàn thân căng thẳng, môi bất giác mấp máy vài cái, không giấu được vẻ hoảng sợ.
“Bà gọi cậu ấy là gì?”
Tôi nhìn dì ấy với vẻ mặt bình tĩnh: “Dì Dương, giải thích một chút đi.”
Dì Dương kéo Triệu Niệm đến bên cạnh tôi.
“Thật xin lỗi, Lâm tiểu thư, tôi… tôi cho rằng cuối tháng cô mới về, nên tôi liền nghĩ muốn cho cháu gái tôi mượn nhà làm tiệc sinh nhật cho nó.”
“Thật sự xin lỗi. Tôi hứa sẽ không có lần sau. Cầu xin cô đại nhân không chấp tiểu nhân, tha thứ cho chúng tôi lần này!”.
Sự im lặng chết chóc.
Triệu Niệm sắc mặt tái nhợt: “Lâm Viên Viên, đây là nhà của cậu sao?”
Tôi mỉm cười đứng dậy, đối diện cậu ta nói: “Đúng ah, không ngờ hai chúng ta lại đụng phải biệt thự, thật trùng hợp nha!”.
14.
Mọi người đều bị kinh hãi, bối rối.
“Đây không phải là bảo mẫu sao? Bà ấy nói cháu gái chính là Triệu Niệm sao?”
“Nói nhảm, nếu không thì tại sao bà ấy lại kéo Triệu Niệm?”
“Triệu Niệm không phải là phú nhị đại sao? Hơn nữa biệt thự này kỳ thực là của Lâm Viên Viên… Xem ra bài viết kia là giả.”
“Trời ơi, đây không phải là lật ngược tình thế sao, đơn giản là đạo ngược cấp 8!”.
“May là tôi không mắng cậu ấy, nếu không chúng ta sẽ ít đi một bạn học là phú nhị đại.”
Nhậm Cảnh sắc mặt khó coi, còn không chết tâm hỏi: “Triệu Niệm, đây thật sự không phải nhà của em sao?”
Bạn thấy đấy, Niệm Niệm lập tức đổi thành Triệu Niệm, thật mỉa mai.
Ánh mắt của Triệu Niệm dán chặt vào tôi.
“Lâm Viên Viên, cậu có phải hay không đều biết trước rồi?”.
“Này cô hiện tại rốt cuộc có não không, chuyện này đương nhiên là chúng ta đã biết, nếu không hôm nay sao lại tới đây?” Đường Đường khiêu khích nói.
“Cậu chính là muốn làm tôi xấu hổ ở nơi công cộng phải không?”
“Lâm Viên Viên, sao tôi lại không phát hiện ra cậu ác độc như vậy!”
“Tôi ác độc?”
Tôi nhướng mày, hoàn toàn không cười, nhìn chằm chằm vào cậu ta.
“Cậu ngày ngày đều mượn túi xách, quần áo của tôi để mặc, tìm đủ lý do để lợi dụng tôi ăn cơm, sau đó còn đem bài viết trong vòng bạn bè của tôi phát tán lên mạng, nói tôi mua hàng giả loại A, dẫn dắt mọi người bạo lực mạng tôi, cậu còn nói tôi ác độc?”.
“Tôi còn chưa đi tìm cậu giải quyết vụ đâm sau lưng, cậu nói tôi ác độc?”.
“Triệu Niệm, tôi là đang giúp cậu nhận rõ hiện thực, cậu nên cảm tạ tôi mới phải!”
Triệu Niệm nắm chặt váy, mặt mũi vặn vẹo.
“Niệm Niệm, mau xin lỗi Lâm tiểu thư đi!” Dương dì thấp giọng thúc giục.
Không ngờ Triệu Niệm giơ tay đẩy dì ấy ra khiến dì Dương ngã xuống đất. Tôi nhìn thấy lòng bàn tay dì ấy bị thương, đáy mắt trở nên lạnh lùng.
“Dựa vào đâu phải xin lỗi?”
Triệu Niệm như phát điên: “Cậu có tiền thì ghê gớm lắm sao? Còn không phải là giống con chuột thối bị người người đánh mắng à? Tôi chính là muốn một đứa con gái nhà giàu như cậu cảm nhận được cảm giác rơi xuống đáy vực là gì, tôi chính là thích nhìn cậu suy sụp như một con chó đi lạc vậy!”.
Ban đầu niệm tình mối quan hệ là bạn học, tôi dự tính sau khi vạch trần cậu ta liền cho qua.
Nhưng nhìn cậu ta kiêu ngạo như vậy tôi thực sự khó chịu.
Hơn nữa người lớn vì cậu ta mà không đếm xỉa đến mặt già của mình, cậu ta liền đem người ta đẩy xuống đất, không để ý đến gì cả mà phát điên lên.
Như vậy liền không tha thứ nổi.
15.
Cuối cùng, tôi gọi cảnh sát báo có người đã đột nhập vào nhà.
Triệu Niệm lẫn dì của cậu ta vì vào ở không được sự cho phép, ở trong nhà tôi mặc quần áo, đeo trang sức của tôi, chỉ như vậy cũng đủ vào đấy uống ấm trà rồi.
Triệu Niệm bị khai trừ, mọi chuyện đến đây kết thúc.
16.
Ồ, nó vẫn chưa kết thúc hoàn toàn.
Nhậm Cảnh cái tên phượng hoàng nam này, biết tôi thật sự là phú nhị đại lúc sau, bắt đầu khóc lóc cầu xin sự tha thứ của tôi, còn nhân lúc tôi chạy bộ vào ban đêm tại sân chạy điền kinh bày biện hiện trường cầu xin quay lại.
Còn tôi ấy à, thật sự là phiền không chịu được, liền viết một bản thảo, ghi tên thật của tôi, còn tên đàn ông kia thì giấu tên đi, chuyện xưa kể về một kẻ cặn bã ghét nghèo yêu giàu, đồng thời đăng lên nhóm sinh viên trường.
Mặc dù giấu tên nhưng có không ít người trong cuộc.
Thế là Nhậm Cảnh trở nên nổi tiếng, lại không có mặt mũi để mà đến cầu xin tôi nữa.
Đương nhiên, tôi Lâm Viên Viên cũng đã dỡ bỏ được danh hiệu “Quỷ nghèo” rồi!.
– HẾT –