1.
Ta ôm chặt lấy tay nải trong ngực, lau nước mắt nước mũi, bước đi suy yếu vô lực nện bước đi vào trong núi.
Tướng công thư sinh của ta là Cao Bân đã đỗ Trạng Nguyên rồi.
Nhưng tới theo tin tức này là một phong hưu thư.
Sau khi được thiên kim nhà giàu nhìn trúng, hắn không chút do dự mà vứt bỏ ta, lựa chọn phú quý.
Cha mẹ vốn đã tưởng rằng có thể cùng hưởng phúc với ta, không ngờ vừa mới vui vẻ được mấy ngày đã thấy ta mang hành lý về nhà mẹ đẻ.
Biết ta đã trở thành người vợ bị hưu bỏ, các ca ca đệ đệ và chị dâu đều ghét bỏ một kẻ vô dụng lại đen đủi như ta. Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương
Bọn họ ngay tại chỗ lật mặt, tịch thu tất cả của hồi môn của ta, đuổi ta ra khỏi nhà.
Người cùng làng ở quê nhà đều cười nhạo ta, ta từng bước từng bước một mà đi vào núi sâu.
Ta tuyệt vọng mà nghĩ, đi đến khi nào c.h.ế.t thì thôi! Dù sao cũng không ở lại trong thôn nữa, bị người ta nhạo báng phỉ nhổ.
Núi rừng vừa mới vào thu, lúc sáng sớm và tối muộn đều lạnh, ta ôm chặt hai tay muốn giữ một chút độ ấm.
Bất tri bất giác càng đi càng sâu, cây cối vừa cao vừa rậm rạp, sớm không còn nhìn thấy con đường ta đã từng đi qua.
Vừa đói vừa lạnh, ta dựa vào một cái cây lớn, đêm nay chỉ có thể dựa vào cây đại thụ này che mưa chắn gió.
Bụng đói kêu vang, gió lạnh chui vào quần áo mỏng manh, bóng đêm bốn phía cùng với cây cối vây quanh.
Đột nhiên, một con lợn rừng lao tới từ rừng cây, chạy thẳng về phía ta.
Chết ở hoang sơn dã lĩnh thì thôi đi, còn c.h.ế.t trong miệng một con lợn rừng, thật sự là quá xui xẻo.
Ta tuyệt vọng nhắm mặt lại, chuẩn bị chấp nhận vận mệnh bất công.
Chợt nghe “keng” một tiếng, lợn rừng dừng lại ở trước mặt ta, thân mình to lớn ầm ầm nghiêng về một phía.
Một người đàn ông cao lớn thô kệch tay cầm đòn gánh, thở hồng hộc mà đuổi kịp, một tay nhấc lên tam xoa kích đang cắm trên người lợn rừng.
Hắn dễ dàng rút ra tam xoa kích, thuần thục buộc bốn chân của lợn rừng lên đòn gánh.
Sau đó, nhẹ nhàng vung lên mà khiêng lợn rừng đó lên vai, ánh mắt chớp chớp dùng lại trên người ta, sau giây lát thì rời đi!
Trong lòng ta hiện lên một ý niệm.
Nếu đi theo hắn, có lẽ đêm nay sẽ không cần màn trời chiếu đất nhỉ?
Vì thế, ta lấy hết can đảm đi theo sát phía sau hắn, nhắm mắt theo đuôi chạy chậm đi theo, sợ bản thân mình bị lạc.
Trong một mảnh cây cối đen nhánh, dường như giây tiếp theo sẽ bị nuốt hết.
Xung quanh yên tĩnh, chỉ còn nghe thấy tiếng bước chân và tiếng hít thở.
Người đàn ông phía trước nghe thấy tiếng bước chân của ta, dường như đã đi chậm lại, để ta có thể thở một chút.
2
Sau khi đi qua một khoảng rừng rậm rạp, hiện ra một con đường nhỏ uốn lượn.
Chúng ta một trước một sau đi theo con đường nhỏ đi về phía trước, không lâu sau con đường mở rộng, có một căn nhà nhỏ trên một mảnh đất trống.
Người thợ săn kia buông lợn rừng ở bậc thang trước nhà, vỗ vỗ sạch bụi đất trên người, lại quay đầu liếc nhìn ta một cái.
Giữa núi rừng đen nhánh này, ánh đèn phía trước là đường ra duy nhất của ta.
Ta hít sâu một hơi, cất bước đi tới bậc thang, đã có hy vọng sống, vậy thì ta không thể dễ dàng mà c.h.ế.t đi.
Trong phòng nhóm lên củi lửa, treo mấy miếng thịt khô, phía dưới thịt khô là nồi nước đang nấu, lộc cộc lộc cộc mà sôi.
Ta co quắp ngồi trong một góc, nhìn người đàn ông trước mắt cởi áo khoác, ngồi sưởi ấm bên đống lửa.
“Ngươi là người trong thôn à?”
Ta gật đầu.
“Ngươi không có người nhà sao?”
Ta lại gật đầu.
“Ta là thợ săn trong núi, tên là A Mãnh.”
“Ta có thể nhận ngươi, nhưng cần ngươi phải giúp ta chăm sóc con của ta là A Văn.”
Dứt lời, hắn chỉ về phía đệm có ngay phía đối diện.
Theo ánh lửa, ta híp mắt nhìn thấy ở đó có một thân thể cuộn tròn, đưa lưng về phía chúng ta.
Khi nghe thấy ta nói “Được” một tiếng, ta thấy cơ thể A Mãnh hơi động một chút.
A Mãnh hơi thẹn thùng một chút, giới thiệu đơn giản một chút về tình hình ở đây, rồi bảo ta ngủ.
Ta nghiêng thân mình, đưa lưng về phía họ, vừa suy nghĩ lung tung vừa mơ mơ màng màng ngủ.
Trong lúc mơ màng lại về tới nhà của Cao Bân.
Trong giấc mơ
Ta giúp người dệt vải, hắn đọc sách
Ta giặt quần áo cho người ta, hắn đọc sách
Ta may vá thêu thùa cho người ta, hắn đọc sách
Vì để hắn có thể đạt được giấc mơ thi đậu công danh, cho dù khổ, cho dù mệt mỏi ta cũng cảm thấy đáng giá.
Nhưng hình ảnh vừa thay đổi, Cao Bân lại lạnh mặt, lấy lý do ta không sinh được con mà ruồng bỏ ta.
Nhưng rõ ràng là, bởi vì hắn chuyên tâm học hành, rất ít khi chung phòng với ta.
Không có chuyện phu thê, thì làm sao có thể mang thai sinh con được?
Ta mơ màng hồ đồ mà đi trên đường cái.
Những đứa trẻ giễu cợt ta, ném đá lên người ta.
“Bà thím già, si tâm vọng tưởng trở thành phu nhân, làm nô làm thì còn không được!”
Lời này cứ ong ong trong đầu ta, không thể vứt bỏ được, ta bực bội mà cầm tay nải đi vào trong núi.
Nhưng hình ảnh vừa chuyển, cao bân đã lạnh mặt, lấy thất xuất vô tử lý do, đem ta hưu.
Con lợn rừng điên cuồng kia nhằm về phía ta, ta muốn tỉnh mà chưa tỉnh được.
Một hòn đá nhỏ đập vào đầu ta, ta bị đau đến nỗi nhíu mày, từ từ tỉnh lại.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.