17
Nghe nói, thế gia đã sắp xếp người để bắt gian, nhưng chẳng những không bắt được ai, lại còn khiến cả triều đình được một phen cười nhạo.
Nực cười hơn nữa, là trong một gian phòng khác, nghĩa tử của Tống Minh lại bị bắt gian cùng một vị tần phi của bệ hạ.
Phi tần ấy vốn là người mà Tống Minh sắp xếp bên cạnh bệ hạ.
Khuôn mặt lúc nào cũng nho nhã thanh cao của Tống Minh giờ đây trở nên xanh mét vì tức giận.
Tội danh làm ô uế hậu cung, nghĩa tử của hắn bị tuyên án tử hình.
Hắn quyền khuynh triều chính thì sao? Hắn cũng cần giữ gìn danh tiếng, cũng cần phục tùng sự kính trọng của quần thần. Vì vậy, hắn dứt khoát phủi sạch quan hệ với nghĩa tử này, còn công khai đề nghị bệ hạ nghiêm trị toàn bộ chi tộc liên quan.
Thế gia đang tự cắn xé lẫn nhau!
Nhìn cảnh chó cắn chó của bọn chúng thật là sảng khoái!
Ta gửi một ánh mắt tán thưởng đến vị gián quan trẻ tuổi xuất thân hàn môn, khẽ gật đầu. Làm tốt lắm.
Không uổng công ta đã báo tin cho hắn, để hắn đến bắt gian tại trận.
Thật ra, nghĩa tử của Tống Minh đã không ít lần lén lút tư thông với phi tần ấy.
Làm sao ta biết được?
Vì dù Trường An phồn hoa lộng lẫy, nhưng số quý tộc cao cao tại thượng thật sự rất ít ỏi. Phần đông là những người nhỏ bé, thấp hèn như ta.
Đừng xem thường những kẻ nhỏ bé, chúng ta mới là gốc rễ vận hành cả kinh thành Trường An này.
Những năm qua ở Tống phủ và Tứ hoàng tử phủ, ta không làm việc vô ích. Một khi mạng lưới của những người nhỏ bé như ta được khởi động, cũng có thể lay động cả một cây cổ thụ lớn.
________________________________________
18
Thái tử Bùi Ngọc cũng vướng vào một vụ bê bối – say rượu xâm phạm cung nữ.
Nhưng so với tai tiếng của nhà họ Tống, chuyện này thật sự chẳng đáng nhắc đến.
Bệ hạ chỉ phạt hắn cấm túc.
Ta lập tức hiểu ra, hàn môn hiện vẫn đang ở thế yếu. Thái tử Bùi Ngọc đang lấy kế “dùng kế của đối thủ để phản đòn”, khiến thế gia lơ là cảnh giác.
Hắn ẩn mình trong bóng tối, còn thế gia phơi bày dưới ánh sáng. Như vậy, hắn có thể chờ đợi thời cơ, một đòn đánh bại kẻ thù.
Ba ngày sau, ta đến viện tạp cư gặp Bùi Ngọc.
Ta đoán chắc rằng hắn đã tra rõ về ta, nên không cần phải giải thích thêm.
Hắn bảo ta rời khỏi Tứ hoàng tử phủ.
Ta từ chối:
“Ta mang trên mình mối huyết hận của cả gia tộc, đã là người trong cục, làm sao có thể rút lui? Chỉ đến khi ngài thành sự, đó mới là lúc ta rời đi.”
Nói xong, ta không lưu lại lâu, chỉ để lại một bóng lưng quyết tuyệt.
________________________________________
19
Tại vương phủ, Bùi Chiêu ngập ngừng, cuối cùng vẫn mở lời:
“Ta và Tống Tử Diên sẽ thành thân vào ngày mồng năm tháng đông.”
Hắn chăm chú nhìn ta, gương mặt không biểu lộ điều gì, nhưng dưới lớp tay áo, bàn tay hắn nắm chặt lại vì căng thẳng.
Tay ta chững lại trên nghiên mực, rồi tiếp tục:
“Được.”
“Nàng… không tức giận sao?” Hắn dè dặt hỏi.
“Nếu điện hạ vì ta mà từ hôn, Tống thừa tướng và hoàng hậu nhất định sẽ không để ta sống yên. Ta biết điện hạ làm vậy cũng là vì ta.”
Ta đáp lời, giọng điềm tĩnh.
Trong ánh mắt hắn lóe lên sự dao động.
Nhưng ta hiểu, đó không chỉ là vì ta.
Ai mà không có lúc bất đắc dĩ?
Hắn là Tứ hoàng tử.
Hắn không thể thoát khỏi thế gia.
Và thế gia cũng không thể thiếu hắn.
Thế gia muốn củng cố địa vị, hắn buộc phải tranh đoạt ngôi vị. Không có lựa chọn nào khác.
Việc liên hôn với Tống gia chỉ là điều tất yếu, sớm muộn mà thôi.
Hắn, ta, và Tống Tử Diên, chẳng ai có đủ sức thay đổi tất cả.
Nếu không thể thay đổi, vậy cần gì phải vùng vẫy?
Huống chi, không có hôn sự này, làm sao khiến Tống Minh dốc toàn tâm toàn lực vào Bùi Chiêu? Làm sao khiến hắn vui mừng, đắc ý? Và làm sao để ta thực hiện bước tiếp theo trong kế hoạch của mình?
________________________________________
Ngày mồng năm tháng đông, hôn lễ của Bùi Chiêu và Tống Tử Diên được cử hành.
Ta cẩn thận sắp xếp mọi việc trong phủ, đâu vào đấy, không một sai sót.
Đêm tân hôn, có người trèo cửa sổ vào phòng ta, ngón tay nhẹ lướt qua chân mày ta.
“Nàng đúng là ngủ ngon nhỉ.” Một giọng nói bất lực, pha chút tức tối, vang lên.
“Điện hạ mong muốn ta thế nào? Khóc lóc, la hét, hay thắt cổ tự vẫn?”
Ta mở mắt, xoay người đối diện hắn, hỏi thẳng:
“Đã động phòng chưa?”
Bùi Chiêu giận dỗi, chọc nhẹ vào trán ta:
“Sao nàng có thể thản nhiên nói ra hai chữ ấy? Nàng và ta còn chưa… làm sao ta có thể với người khác…”
Nói đến đây, mặt hắn bất giác đỏ bừng.
Ta thở dài:
“Không phải người khác. Tống cô nương là Tứ hoàng phi, là chính thất của ngài. Nàng ấy từng cứu mạng ta, là một nữ nhân rất tốt.”
“Cho dù nàng có tốt ngàn vạn lần, nhưng trong lòng nàng ấy không hề có ta.” Bùi Chiêu nói, “Nàng ấy còn sợ động phòng hơn cả ta.”
Tim ta khẽ run. Hắn biết gì sao?
“Ngài… vì sao nói vậy?” Ta dè dặt hỏi.
“Tiểu Cẩm, ta cũng là người từng yêu. Ta biết ánh mắt của một người khi họ yêu là như thế nào. Ánh mắt nàng ấy nhìn ta, chưa từng có chút gì gọi là yêu thương.”
Ta thở phào nhẹ nhõm, hắn có lẽ chưa biết gì về thiếu niên trong rừng trúc.
Nếu ngày sau mọi việc thành công, ta sẽ dùng mạng mà Thái tử thiếu ta để bảo vệ Tống Tử Diên. Có lẽ, nàng và thiếu niên ấy vẫn còn cơ hội.
Ta không thích mắc nợ ai. Nàng cứu ta một mạng, ta trả nàng một mạng. Thế là cân bằng.
“Nàng ấy giờ đã gả cho ngài, chính là người của ngài. Bất luận thế nào, ngài cũng không được đối xử lạnh nhạt với nàng.”
Bùi Chiêu cau mày:
“Vân Cẩm, nàng thật sự hy vọng ta tốt với người khác đến vậy sao?”
“Không phải, là vì ta tin tưởng điện hạ. Chỉ sợ ngài vì ta mà đắc tội với Tống thừa tướng.”
“Ngụy biện! Lời nàng nói toàn vì Tống Tử Diên! Khi trước nàng liều mình cứu ta, nói là vì Tống Tử Diên. Sau này ta mời nàng về phủ, nàng cũng nhất quyết quay lại tìm Tống Tử Diên. Giờ đây nàng ấy đã gả đến đây, nàng chẳng những không ghen, còn lo ta đối xử không tốt với nàng ấy. Trong lòng nàng, rốt cuộc ta đứng ở vị trí nào? Tử Diên quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn?”
“Không phải đâu, điện hạ… sao ngài lại cư xử như trẻ con vậy?”
“Nói rõ đi!”
“Ngài quan trọng.”
“Qua loa!”
Hắn giận dỗi, kiểu giận khó mà dỗ dành.
Ta phải làm sao đây?
________________________________________
Ta ghé sát, khẽ hôn lên má hắn, dịu dàng nói:
“Không giống nhau đâu, điện hạ. Nàng ấy là ân nhân cứu mạng, còn ngài là người ta thích.”
Đây là lần đầu tiên, ta nói ra hai chữ “thích”.
Hắn sững người, cơn giận lập tức tan biến, mặt và cổ đều đỏ ửng.
Ta nhích vào phía trong giường, nhường chỗ cho hắn:
“Điện hạ, hay ngài lên đây nghỉ một chút rồi hẵng về?”
Mặt hắn càng đỏ hơn, ngừng lại một lát, rồi khẽ đáp:
“Ừm.”
Hắn cẩn trọng nằm xuống bên cạnh.
Ta chui vào lòng hắn, nghe rõ ràng nhịp tim đập nhanh bất thường, khẽ vỗ về lên ngực hắn:
“Ngủ đi, điện hạ quan trọng nhất của ta.”
Hắn là người rất coi trọng lễ nghi, dù cảm xúc có dâng trào cũng tuyệt đối không dễ dàng vượt qua giới hạn.
Sự kiềm chế tốt đến mức ấy, khiến ta không khỏi bực mình.
Hắn khiến kế hoạch của ta không thể tiếp tục.
Hắn đưa tay xoa đầu ta, ở nơi ta không nhìn thấy, khóe môi hắn khẽ nhếch lên.
Trong giấc mơ, ta cảm nhận được ai đó đặt một nụ hôn nhẹ lên trán, kèm theo một câu nói:
“Ta cũng thích nàng.”
Sau đó, hắn rời khỏi giường, trèo qua cửa sổ đi ra ngoài, không quên cẩn thận đóng lại giúp ta.
Ta mở mắt, nhìn về phía cửa sổ, thầm nghĩ:
“Đã vậy, nếu hắn xem trọng lễ nghi, ta sẽ cho hắn một lễ nghi đủ đầy.”