Đã gần một tháng kể từ ngày Chu Hoa lên đường nhập ngũ.
Tỷ tỷ Chu gia trông có vẻ đã chịu nhiều mệt nhọc, quầng mắt xanh đen. Nàng nghe vậy, cười mỏi mệt:
“Nghe nói rất thuận lợi, Lưu Hiển đã bị đẩy lùi khỏi Bành Thành, lui về phía bên kia Lôi Trì. Thủy quân Hoài Nam cũng đã huấn luyện xong, không bao lâu nữa Yến hầu sẽ đích thân xuất chinh. Có lẽ rất nhanh thôi sẽ thái bình.”
Tốt lắm.
Chu Hoa chắc đã có chút thời gian rảnh, không biết có gửi thư về hay chưa.
Màn che được vén lên, Bùi Uy bước vào.
Tỷ tỷ Chu gia thấy hắn, vội vàng mỉm cười, cúi đầu cáo từ:
“Tiểu Hoa… À, không, ngươi…”
Dường như nàng nhận ra không nên gọi ta bằng cái tên ấy nữa, lời nói chợt dừng lại, mím môi, nhìn ta thật sâu:
“Ngươi phải giữ gìn sức khỏe, ta đi đây.”
Chẳng hiểu sao, ánh mắt ấy khiến ta có chút bất an.
Ta chống tay lên mép giường, khẽ gọi: “Tỷ tỷ?”
Nhưng màn che đã buông xuống, Bùi Uy bước tới, chắn mất tầm nhìn của ta:
“Được rồi, người cũng đã gặp, giờ thì ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi.”
Hắn kéo chăn lên, ôm ta vào lòng, đắp kín lại.
Hắn cố gắng khơi gợi lại sự dịu dàng đã trở nên xa lạ, nhưng đôi mắt phượng nheo lại, toát ra sự uy nghi không cho phép phản kháng.
Ta cúi đầu, né tránh bàn tay của hắn. Đầu ngón tay hắn khựng lại giữa không trung, rồi giả vờ như không có chuyện gì, thu tay về, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vài ngày nữa, ta sẽ đưa muội về quận Yến, muội không cần phải lo lắng gì cả.”
Ta đã nghe những lời này bao nhiêu lần rồi?
Ta đáp: “Đa tạ quân hầu đã nhọc lòng, nhưng nơi này cũng là quê hương thứ hai của ta. Ta còn phải chờ vị hôn phu của mình.”
Bùi Uy thản nhiên, giọng lạnh lùng: “Đừng nhắc đến cái gọi là vị hôn phu của muội nữa, A Ninh.”
Ta không hiểu, ngẩng lên nhìn hắn. Ánh mắt sâu thẳm của hắn rực lên một cách đáng sợ, từng chữ thốt ra như lưỡi dao sắc bén làm người ta dựng tóc gáy:
“Từ nay về sau, muội chỉ có một danh phận: phu nhân của ta, nữ chủ nhân duy nhất của Bùi gia.”
Điên rồi sao?
Ta nghẹn lời hồi lâu, cuối cùng lắp bắp:
“Ngươi… ngươi đã có phu nhân.”
Hắn nói với ta, vị phu nhân đó đã qua đời không lâu sau khi ta được gả đến Hoài Nam, vì khó sinh.
Toàn thân ta lạnh buốt, mồ hôi ướt đẫm, ta đẩy mạnh hắn ra.
Hành động của ta tựa như một nhát dao đâm vào hắn, nhưng hắn cúi người, nắm lấy cổ tay đang run rẩy của ta, giọng khẽ hỏi:
“A Ninh, muội đang sợ điều gì?”
Đôi tay này đã từng dẫn ta qua những con phố nhỏ ở quận Yến, dạy ta cầm cương, cưỡi ngựa. Khi giữ lấy, chúng mạnh mẽ đến nặng nề, nhưng lúc buông ra lại nhẹ nhàng như mây.
Con đường mà hắn đang đi – con đường của một bậc quân vương – thật tàn khốc. Bất kỳ ai, bất kỳ tình cảm nào, đều có thể trở thành vật hiến tế trên hành trình ấy.
Ta nhìn vào sợi tóc bạc ẩn hiện giữa mai tóc của hắn, ánh mắt hắn thấp thoáng một tia cầu khẩn, khiến ta cảm thấy một nỗi buồn như thủy triều dâng trào trong lòng.
Hắn sẽ càng bước lên cao, người bên cạnh ngày càng ít đi, và cả đời sẽ mệt mỏi tận tâm, như kẻ bước trên băng mỏng, giam mình trong ngai vàng cô độc.
Ta cố hết sức né tránh tay hắn, giống như tránh xa một chiếc lồng son lấp lánh ánh vàng. Giọng ta nhẹ nhàng, nhưng mang theo sự quyết tuyệt:
“Ca ca, ta đã vì ngươi hy sinh một lần, còn phải có lần thứ hai sao?”
Hắn khẽ run, yết hầu chuyển động, đôi mắt tràn đầy nỗi đau, ngón tay buông thõng bất lực.
Bên ngoài, tiếng chuông tang từ ngôi chùa vọng lại, từng hồi, từng hồi, như để tưởng niệm những linh hồn đã mất trong dịch bệnh và chiến tranh.
14.
Ngoài thành, gió nổi.
Một bên là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt những thi thể của người chết vì dịch bệnh, một bên là cờ trắng phất phơ để tiễn đưa những binh sĩ đã ngã xuống trong trận chiến ở Bành Thành.
“Hồn về… về lại đây…”
Tiếng trống của vị pháp sư lớn vang vọng, thân hình nghiêng nghiêng theo cơn gió.
Ta quỳ bên một nấm mộ nhỏ, không kìm được mà khóc nấc lên.
Tỷ tỷ Chu gia từ phía sau nhẹ nhàng đặt tay lên vai ta:
“Tiểu Hoa, đừng khóc nữa. Vị tiên sinh giúp các binh sĩ viết di thư kể rằng, đệ ấy nói mình không hề đau đớn, còn nhìn thấy một đồi đỗ quyên đỏ rực bên cạnh.”
Nàng khẽ thở dài, tiếp lời:
“… Đệ ấy nói, đây chính là điều ngươi từng dạy – “chết có ý nghĩa” – đệ ấy cảm thấy rất tốt.”
Chết có ý nghĩa.
Ta ngẩng đầu, ánh mắt mông lung.
Dường như ta nhìn thấy hai bóng dáng, một lớn một nhỏ, bước ra từ nghĩa địa, hướng về ánh tà dương vàng úa.
Cô bé nói với mẹ mình: “Sau này con cũng muốn làm nữ y.”
Người mẹ hỏi lại: “Làm nữ y? Con không sợ sao?”
Cô bé mỉm cười, đáp: “Không phải giống như phụ thân và huynh trưởng xông pha trên chiến trường, sợ cái gì.”
Người mẹ với gương mặt xinh đẹp ngẩng đầu, nhìn về phía ánh hoàng hôn u ám, nắm lấy tay con gái, dẫn cô bé bước lên con đường nhỏ dài hun hút.
“Con nghĩ rằng đọc hết y thư là có thể cứu được tất cả những người khao khát được sống. Nhưng sự thật là, những người muốn cứu lại không thể cứu nổi, những người được cứu sống từ đại dịch rồi cũng dễ dàng bị cơn cuồng sát khác cướp đi.”
“Một thế gian như vậy, chỉ cần lòng tham của con người còn chưa vơi bớt, chiến tranh sẽ chẳng bao giờ dừng lại. Lúc ấy, con sẽ nhìn núi sông tan nát, người thân lần lượt ra đi, cảm thấy mình đang bước trên núi đao, nhưng lại không thể dừng lại. Vì có vô số tiếng kêu gào: “Ta muốn sống, xin hãy cứu ta”.”
Mẫu thân quay sang, đôi mắt đẫm lệ, nhìn ta nói: “A Ninh, lúc đó con sẽ làm gì đây?”
Cô bé trầm ngâm, im lặng hồi lâu, rồi hỏi lại: “Những người muốn sống kia, trong số họ có người tốt không?”
“Đương nhiên là có,” mẫu thân đáp.
Cô bé lại hỏi:
“Những người đã chết kia, họ chết có ý nghĩa không?”
“Chắc là vậy,” mẫu thân thở dài.
Cô bé nghiêm nghị nói:
“Vậy con sẽ làm hết sức mình, để mỗi người tốt trên đời này đều có cơ hội được cứu. Người tốt càng nhiều, kẻ xấu càng ít, thế giới sẽ có thể ngừng đao kiếm, thiên hạ sẽ được thái bình.
“Như thế, mỗi linh hồn đã khuất giống như phụ thân và huynh trưởng, đều có thể yên nghỉ dưới mảnh đất bình yên, chết một cách xứng đáng.”
Ánh hoàng hôn rực rỡ chiếu lên đôi mắt của mẫu thân, như phản chiếu cả một rừng hoa đỗ quyên vĩnh viễn không bao giờ khô héo.
Cơn gió thổi qua, ánh sáng lấp lánh, mang theo sức sống bất tận.
“Được, mẫu thân sẽ chờ ngày ấy.”
Ta chậm rãi ngừng khóc, nâng một nắm đất quê nhà, phủ lên nấm mộ của Chu Hoa.
Sau khi từ biệt tỷ tỷ Chu gia, ta bước lên con đường mà ta vốn phải đi, một con đường không bao giờ dừng lại.
15.
Trên quan đạo đi đến Lang Nha, bụi tung mù mịt, có ngựa đuổi theo phía sau.
Phùng Diên kéo cương, dừng xe ngựa lại bên trạm dịch, quay đầu nói lớn:
“Nữ lang, là Tuyên tiên sinh!”
Một con ngựa Ô Tôn phi nhanh như gió, Tôn tướng quân mang theo Tuyên Doãn, hổn hển chạy tới.
“Nữ lang, xin dừng bước!”
Tuyên Doãn ôm một chiếc hộp, vội vã xuống ngựa, suýt nữa vấp ngã. Sau bao ngày không gặp, gương mặt hắn gầy đi thấy rõ. Đôi tay thanh mảnh lần mò đến mép cửa sổ xe, gọi:
“Ninh Ninh.”
Ta cúi đầu: “Tiên sinh.”
Hắn cười khổ: “Không cần lo, ta không đến để cản nàng. Khi biết ngay cả Yến hầu cũng không giữ nổi nàng, ta đã hiểu, lòng nàng đã quyết.”
Chiếc hộp chứa những giấy tờ thông hành qua các cửa ải, mang ấn tín của Bùi Uy. Còn có một khối ngọc bội của đại gia tộc Tuyên gia.
“Lang bạt tứ hải để hành y là một con đường gian khổ, Ninh Ninh. Nếu đã không giữ được nàng, thì hãy để những thứ này bảo vệ nàng qua ngàn núi vạn sông, mọi sự bình an.”
Ta nhẹ nhàng cảm ơn, trân trọng nhận lấy.
“Còn đây là con ngựa của quân hầu,” Tôn tướng quân dẫn tới một con ngựa thần tuấn phi phàm.
“Trước khi xuất chinh, quân hầu căn dặn nhất định phải trao ngựa này cho nữ lang. Con ngựa này từng cùng quân hầu vượt qua những hiểm nguy thập tử nhất sinh.”
Hắn lùi lại một bước, cung kính hành lễ.
“Nữ lang, đường phía trước gian nan, vạn lần mong người bảo trọng.”
Ta cúi đầu đáp lễ, không nói thêm lời nào, ánh mắt kiên định.
Phùng Diên chắp tay với hai người, ra hiệu cho người theo hầu dắt ngựa Ô Tôn, một tiếng roi vang lên, xe lăn bánh rời đi.
Từ đây, giang hồ xa xôi, gió táp mưa sa. Chỉ còn lại hành trình khắc nghiệt, bước qua bao hiểm trở để mở ra những con đường mới.
-HẾT-