
Tôi mở sổ đỏ ra, cả người lập tức chết lặng.
Trên đó ghi rõ ràng tên Giang Tu Vũ.
Giang Tu Vũ, em chồng của tôi.
Cái thằng suốt ngày ăn bám bố mẹ, ba mươi tuổi rồi vẫn ngồi lì ở nhà chờ cơm rơi vào miệng, một kẻ vô dụng.
Mà căn nhà này, là dùng một triệu tệ tiền hồi môn của tôi để mua.
“Vãn Vãn, em sao thế?”
Giang Tu Viễn từ trong bếp bước ra, thấy sổ đỏ trong tay tôi, sắc mặt anh lập tức tái mét.
Tôi giơ sổ đỏ lên, giọng run rẩy:
“Giang Tu Viễn, đây là chuyện gì?”
…
