Khi ấy, ta đã làm thê tử của Cố Vân Nghiêu trọn ba năm, đất nước lại bị diệt vong.
Phụ hoàng của hắn sai người tới tìm:
“Đại hôn đã kết, dù sao công chúa cũng là thê tử của điện hạ. Điện hạ có định đưa nàng về cùng không?”
Cố Vân Nghiêu mặt không đổi sắc, lạnh nhạt đáp:
“Giữa ta và nàng có mối thù hận nước nhà, làm sao có thể bạch đầu giai lão?”
“Chỉ là một công chúa không được sủng ái mà thôi. Ta thà rằng, chưa từng quen biết nàng.”
Sau này, ta giả chết chạy trốn, mai danh ẩn tích nơi hoang vắng không dấu chân người.
Vậy mà, Cố Vân Nghiêu, khi ấy đã đăng cơ làm hoàng đế, lại lật tung cả kinh thành để tìm ta, từng bước ép sát:
“Ninh nhi, nàng khiến trẫm hao tâm tổn sức tìm kiếm bấy lâu nay.”
1
Ta gặp lại Cố Vân Nghiêu bên cạnh hồ Thiên Lý.
Lúc đó, tiết trời chớm thu, hắn khoác chiếc ngoại bào tuyết trắng, mái tóc đen nhánh xõa tựa dòng thác đổ trên vai.
Bàn tay thon dài cầm lấy một nắm thức ăn, nhẹ nhàng rắc xuống mặt nước.
Hắn lặng lẽ nhìn đàn cá tranh nhau cướp mồi, ánh mắt trầm ngâm, tựa như đang suy nghĩ điều gì đó.
Quả thật, người mà ta lựa chọn vẫn như ngày đầu, đẹp đến nao lòng.
Tim ta khẽ run, muốn cất tiếng gọi hắn.
Nhưng một kẻ khác đã nhanh chân hơn ta.
Ta nhận ra người đó, tên hắn là Trang Văn.
Nghe nói, hắn là thuộc hạ được phụ hoàng Cố Vân Nghiêu cử từ Vân Tần đến bảo vệ hắn.
Trang Văn nhún chân điểm đất, nhanh chóng đáp xuống phía sau lưng Cố Vân Nghiêu.
“Điện hạ, ngày trở về Vân Tần đã gần kề.”
Hắn hơi do dự, rồi tiếp lời: “Công chúa Uyển Ninh và người dù sao cũng là phu thê một đời, điện hạ có định mang nàng theo cùng không?”
Lời vừa dứt, bầu không khí lập tức trở nên yên lặng.
Một lát sau, Cố Vân Nghiêu cất giọng lạnh nhạt:
“Ngươi nói sao? Ta chưa từng quên rằng mình là bị ép làm phò mã của nước Giang.”
“Dẫu đã thành thân, giữa ta và nàng vẫn mãi tồn tại mối thù nhà. Làm sao có thể bạch đầu giai lão?”
“Chẳng qua chỉ là một công chúa không được yêu thương. Ta thà rằng, chưa từng quen biết nàng.”
Trang Văn nghe vậy, ánh mắt thoáng động.
Ta đứng chết lặng tại chỗ, cắn chặt môi dưới.
Trang Văn còn định nói điều gì, nhưng đã bị Cố Vân Nghiêu cắt ngang: “Ngươi đi đi, việc này đừng để công chúa biết.”
“Trước khi rời kinh, ta vẫn muốn cùng nàng làm một đôi phu thê bình thường.”
Nghe vậy, Trang Văn cúi đầu lĩnh mệnh, nhanh chóng rời khỏi hồ Thiên Lý.
Ta lặng lẽ nhìn bóng lưng của Cố Vân Nghiêu, hồi lâu sau mới xoay người rời đi.
Đúng vậy, trong mắt hắn.
Quãng thời gian thành thân với ta hẳn là vết nhơ mà hắn muốn xóa sạch khỏi cuộc đời.
2
Ta là một công chúa không được sủng ái của nước Giang.
Mẫu thân xuất thân hèn kém, ta từ nhỏ đã không được phụ hoàng yêu thương.
Lần đầu tiên ta gặp Cố Vân Nghiêu, là tại yến hội Trung Thu năm ấy.
Phụ hoàng sai người dẫn tới một vị công tử anh tuấn.
Ngài nói hắn là tam hoàng tử của Vân Tần.
Cố Vân Nghiêu tùy ý đứng đó, hứng chịu ánh mắt tò mò từ mọi người.
Dẫu y phục trên người hắn đã cũ, nhưng khí chất ngút trời khiến kẻ khác không dám khinh nhờn.
Thân phận chất tử không cao, Hoa Dương công chúa lập tức cười nhạo:
“Chỉ là kẻ đến nước ta làm nô lệ, thấy phụ hoàng ta sao không quỳ?”
Chúng nhân xung quanh ánh mắt đều đầy ý cười, chờ xem trò hề của hắn.
Nhưng Cố Vân Nghiêu không kiêu không nhún, quỳ xuống hành lễ.
Ta nhìn hắn, bỗng cảm thấy đôi chút thương cảm.
Có lẽ, chính là đồng bệnh tương liên.
Nhiều năm qua, Hoa Dương công chúa ỷ vào sự yêu thương của phụ hoàng, cũng đã bắt nạt ta không ít lần.
Một chút tình thân mỏng manh sớm đã tan biến trong những trò xu nịnh, dẫm đạp chốn cung đình.
Thân thể ta nhanh hơn cả suy nghĩ, quỳ xuống giữa đại điện:
“Phụ hoàng, nữ nhi đã đến tuổi cập kê.”
“Chẳng hay… chẳng hay người có thể ban hắn cho nữ nhi làm phu quân không?”
Lời vừa dứt, cả đại điện lặng như tờ.
Phụ hoàng nhìn ta, ánh mắt phức tạp, pha lẫn đôi chút khó chịu.
Cố Vân Nghiêu đang quỳ bên cạnh lập tức cứng người.
Ngay sau đó, hắn chắp tay thưa: “Thần thân phận thấp hèn, e rằng không xứng với công chúa.”
“Thỉnh bệ hạ cân nhắc kỹ lưỡng.”
Hắn không muốn sao?
Ta khẽ động lông mi.
Đang định mở miệng tranh thủ, lại nghe Hoa Dương công chúa cười khẩy: “Tiện tỳ phối nô lệ, quả là trời sinh một cặp.”
“Giang Uyển Ninh, ngươi vội vã gả đi như vậy, chẳng phải sợ rằng cả nước Giang không ai chịu lấy ngươi sao?”
“Đúng là, với thân phận của ngươi, cưới được một kẻ chất tử thấp kém cũng là phúc phần lớn lắm rồi.”
Lời nàng vừa dứt, ta nghe rõ tiếng nắm đấm của Cố Vân Nghiêu siết chặt kêu răng rắc.
“Hoa nhi, câm miệng.”
Mãi đến khi thanh âm nghiêm nghị của phụ hoàng vang lên, Hoa Dương công chúa mới miễn cưỡng ngậm miệng.
Ánh mắt sắc bén của phụ hoàng đảo qua giữa ta và Cố Vân Nghiêu.
Hồi lâu, ngài mới mở lời: “Ngươi đã muốn, thì trẫm ban cho ngươi.”
3
Ta như ước nguyện được thành thân cùng Cố Vân Nghiêu.
Lúc bấy giờ, ta vẫn ngỡ rằng, hắn sẽ rất vui mừng khi trở thành phò mã của ta.
Dù sao, làm phò mã rồi, hắn sẽ không còn bị xem là nô lệ nữa.
Nhưng vào đêm động phòng, khi hắn vén khăn hồng lên.
Điều ta nhìn thấy lại là một đôi mắt lạnh lẽo như băng.
Đôi mắt của Cố Vân Nghiêu, lãnh đạm mà kiêu ngạo, tựa như chẳng có chút tiêu điểm nào.
Hắn quỳ xuống trước mặt ta, mấp máy đôi môi mỏng:
“Công chúa điện hạ vì hứng thú nhất thời, liền đem nhân duyên của ta ra đùa giỡn sao?”
“Hiện giờ, ta bị biến thành lễ vật dâng cho công chúa, người đã thỏa mãn chưa?”
Những lời của Cố Vân Nghiêu như một búa đập thẳng vào đầu ta.
Ý của hắn là gì đây?
Chẳng lẽ trách ta đã xin phụ hoàng ban hôn sự này?
Khi đó, ánh mắt của hắn như một lưỡi dao sắc nhọn, đâm thẳng vào lòng ta.
Ta mỉm cười, vẻ ngoài vẫn bình thản như nước:
“Cố Vân Nghiêu, thành thân cùng ta không tốt sao?”
“Ta tuy không được sủng ái, nhưng dẫu sao cũng là công chúa, ăn mặc chi dùng hẳn sẽ không để ngươi thiếu thốn.”
Hắn không đáp, ánh mắt nhìn ta đầy phức tạp.
Ta khẽ cong khóe môi, cởi bỏ ngoại bào rồi ngồi xuống giường.
Sau đó, đưa chân trần trắng mịn đặt lên vai rộng của hắn.
Trong khoảnh khắc, thân thể hắn khẽ run lên.
Cố Vân Nghiêu siết chặt nắm đấm, đến mức gân xanh nổi rõ trên bàn tay.
Ta vô thức cử động đầu ngón chân, cả gan ra lệnh:
“Phục vụ bản cung nghỉ ngơi, ngay bây giờ.”
Không khí lập tức chìm vào yên lặng.
Trán hắn bắt đầu rịn mồ hôi, hơi thở dần trở nên gấp gáp.
“Sao vậy? Đường đường là hoàng tử Vân Tần mà ngay cả chút gan ấy cũng không có?”
“Vậy thì, ta khuyên ngươi… Ưm…”
Chưa kịp nói hết câu, ta đã bị hắn đẩy ngã xuống giường.
Cố Vân Nghiêu không thể nhẫn nhịn thêm nữa, áp môi xuống đôi môi của ta.
Khi tấm rèm rủ xuống, giọng hắn nghiến răng đầy tức giận:
“Giang Uyển Ninh, đã vậy ngươi thích ép buộc như thế.”
“Vậy thì, nô tài sẽ hầu hạ người chu toàn.”
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.