Văn án
Ngọn lửa đỏ rực nuốt trọn phòng thí nghiệm, kính vỡ tung tóe, khói dày đặc cuộn lên nghẹt thở.
Tôi và cô ta – hoa khôi khoa y – bị kẹt lại giữa tâm điểm vụ nổ.
Cửa mở, anh xuất hiện. Tôi nhìn thấy ánh mắt anh lướt qua tôi… rồi dừng lại nơi cô ta.
Không hề do dự, anh lao đến ôm lấy cô ấy – rồi xoay người chạy đi.
Tôi không gọi, không van xin. Chỉ lặng lẽ quay mặt vào biển lửa.
Kiếp này, tôi đã buông tay.
Bởi tôi biết, nếu tôi mở miệng cầu cứu… anh sẽ lại chọn tôi.
Như cái cách tôi từng dùng thân phận con gái viện trưởng để bắt anh cứu mình năm đó.
Tôi sống – cô ta ch.ế.t.
Và sau này, tôi cũng sẽ ch.ế.t – trong chính ngọn lửa mà anh ta phóng hỏa, ngay lúc sắp sinh con, với đôi tay bị trói và đôi mắt đầy tuyệt vọng.
Hôm nay, tôi lựa chọn im lặng. Nhưng số phận thì không im.
Bùm!
Lửa nổ tung sau lưng – và tôi… mở mắt lần nữa.
Lại là khoảnh khắc đó. Lại là mùi khói cháy và ánh mắt phản bội.
Nhưng lần này — tôi sẽ không để ai chọn thay tôi nữa.
Tra nam