1
Ngày Tiêu Kiền cưới công chúa, cỏ xuân xanh mướt.
Kinh thành mười dặm hồng trang, thanh thế to lớn.
Còn ta áo quần rách nát, toàn thân đầy thương tích, bị xích sắt khóa lại, từng bước đi đều để lại dấu máu.
Đại Tống và Kim triều nghị hòa, Kim triều trả lại một thành, đổi lấy việc Đại Tống hòa thân.
Thánh chỉ hạ xuống, lệnh ta thay công chúa xuất giá đến biên cương.
Bách tính không hiểu chuyện chỉ trỏ, có người thương hại, cũng có kẻ khinh thường.
Đầu xuân giá rét, trên người ta chỉ có một chiếc áo mỏng, lạnh đến xanh tái cả người.
Thủ lĩnh Kim nhân đến đón ta, là một người chột mắt.
Ta nhận ra hắn, Hoàn Nhan Liệt, chủ soái trận chiến Bạch Đầu Nhai năm đó.
Năm ta 17 tuổi, được thăng làm phó tướng của Tiêu Kiền.
Trong trận chiến Bạch Đầu Nhai, chủ lực triều đình bị tập kích, Tiêu Kiền không rõ tung tích.
Ta một mình một ngựa, từ đống xác chết lôi hắn ra, mười ngón tay bê bết máu tươi.
Cõng hắn đi trong tuyết suốt một đêm.
Khi quân tiếp viện của Đại Tống tới, tóc ta đã kết đầy băng sương, gần như ngất xỉu vì lạnh.
Năm ấy để cứu Tiêu Kiền, ta từng bắn một mũi tên xuyên qua mắt trái của Hoàn Nhan Liệt.
Hắn hận ta đến thấu xương, muốn ăn tươi nuốt sống ta.
Mới ba năm, ta đã rơi vào tay kẻ thù.
Hoàn Nhan Liệt dùng ánh mắt tham lam rà soát trên mặt ta.
Hắn kéo mạnh ta vào lòng, cười ha hả.
“Không ngờ phó tướng của Tiêu Kiền lại là một nữ nhân!”
“Không cưới được công chúa kim chi ngọc diệp của các ngươi, ngủ với ngươi cũng không tệ!”
Hắn lấy ra một mũi tên, như mèo vờn chuột vẽ lên hốc mắt ta.
“Nghe nói ngươi bị lột trần thân phận nữ nhi ngay tại Kim Loan Điện, như vậy chẳng phải đã có rất nhiều nam nhân đã nhìn thấy cơ thể ngươi?”
“Nữ nhân Đại Tống xem trọng danh tiết, ngươi như vậy, phải gọi là…”
Hắn ghé sát vào tai ta, liếm nhẹ, cười mỉa:
“Hàng nát.”
Lời vừa dứt, cây trâm vàng trong tay ta đâm thẳng vào cổ họng hắn.
Trong chớp mắt, chỉ còn một chút nữa là lấy được mạng hắn.
Nhưng xương ngón tay ta đã bị nghiền nát trước khi xuất hành, không còn chuẩn xác.
Hoàn Nhan Liệt đẩy mạnh ta ra.
Hắn nổi giận, liên tục đá vào người ta.
Máu từ miệng mũi trào ra không ngừng.
Hắn vặn gãy tay ta, cơn đau khiến ta gào thét.
“Không phải ngươi là đệ nhất thiện xạ, Hồng Anh thương trong quân sao?”
“Bây giờ ngươi chỉ là kẻ vô dụng, ta muốn xem xương cốt ngươi cứng đến đâu.”
Hắn ra lệnh nhốt ta vào chuồng dê, tối nay ta chính là con dê chờ bị làm thịt.
Vô số đôi mắt xanh lạnh như băng của đám sói hoang chực chờ, thèm thuồng nhìn làn da lộ ra ngoài áo của ta.
Mùa đông rét mướt, tuyết rơi ngập trời.
Ta đập mạnh đầu vào tảng đá trong chuồng dê.
Tiếng vang giòn tan, âm thanh xương sọ vỡ vụn.
Trước mắt đỏ trắng xen lẫn.
Hận ý thiêu đốt ta.
Lúc sắp chết, ký ức như đèn kéo quân lướt qua.
Năm ấy khi ta cứu Tiêu Kiền trốn khỏi núi tuyết.
Tuyết cũng rơi lớn như thế.
Ta và Tiêu Kiền ôm nhau sưởi ấm giữa băng tuyết.
Khi đó ta vừa khát vừa kiệt sức, gần như ngất xỉu.
Hắn hấp hối, dùng sức cuối cùng rạch cổ tay mình.
Dùng máu nóng đổ vào miệng ta.
Tất cả những gì đã diễn ra vào ngày hôm đó còn rất rõ ràng.
Nhưng ta đã hiểu sai về hắn.
Tiêu Kiền, chỉ là kẻ đê tiện.
2.
Nỗi đau trước khi chết dường như vẫn còn tồn tại.
Ta mở mắt ra.
Hoàng cung sừng sững, đại điện vàng son.
Ta nhận ra mình đã quay lại ngày diễn ra tiệc mừng công.
Ngọn lửa phẫn nộ dâng trào, khiến ta siết chặt miếng ngọc bội Tiêu Kiền đã tặng trong tay. Mười ngón tay bấu vào lòng bàn tay, máu tí tách nhỏ xuống.
Ta đã trở về đúng cái ngày mà mọi bi kịch bắt đầu.
Năm ta 17 tuổi, khi cứu Tiêu Kiền, hắn đã biết ta là nữ nhi.
Khi ta tỉnh lại, hắn sắc mặt tái nhợt, tự tay đút thuốc cho ta.
Dưới ánh nến lay động trong trướng, ánh mắt hắn chứa đầy ý cười.
“Không ngờ Tiết phó tướng dũng mãnh lại là một cô nương.”
Hắn không vạch trần ta, ba năm cùng ta vượt qua núi đao biển máu.
Trước khi hồi kinh, hắn hứa hẹn sẽ trao cả đời mình cho ta, tặng ngọc bội làm tín vật.
Ta đỏ mặt, chỉ nói rằng Kim nhân chưa diệt, không muốn vướng bận nhi nữ tình trường.
Hắn cười, đem ngọc bội nhét vào tay ta, không để ta từ chối.
Nhưng ngay sau đó, trên Kim Loan Điện, hắn đã thay đổi hoàn toàn.
Trên Kim Loan Điện của kiếp trước, Hoàng thượng hỏi hắn muốn ban thưởng điều gì.
Hắn đột nhiên quỳ xuống dập đầu, cầu xin cưới công chúa.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.