Khi ấy, công chúa đã định xuất giá hòa thân.
Mọi người xôn xao.
Ngay tại thời khắc đó, hắn rút kiếm chém đứt trâm cài tóc của ta.
Dùng thanh kiếm ta từng mài dũa rất nhiều lần, xé toạc áo bó ngực của ta.
Hai năm trước, có một vị đại thần trong triều, vì con gái ăn một bánh của mã phu đưa tới mà ông ta đã bắt con gái mình nhịn đói đến chết.
Hành động của Tiêu Kiền không khác nào đẩy ta vào chỗ chết.
Ta muốn phản kháng, nhưng công chúa đã lén hạ dược vào rượu.
Mái tóc dài buông xuống, y phục không thể che đậy cơ thể.
Thân phận nữ nhi của ta bị phơi bày trước mặt mọi người.
Mũi kiếm của Tiêu Kiền đâm sâu vào cổ họng ta nửa tấc.
Máu tràn ra, ta không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, càng không thể biện giải cho bản thân.
Tiêu Kiền cúi người, quỳ xuống.
“Kẻ này cải trang thành nam nhân, lừa dối quân thượng, tội đáng chết.”
“Nay thay công chúa xuất giá đến biên cương, coi như lập công chuộc tội.”
Những ánh mắt dòm ngó không chút che giấu.
Sau bức rèm, các nữ quyến khinh bỉ thì thầm.
“Nữ nhân trà trộn vào quân doanh, thật không biết liêm sỉ, hèn hạ ghê tởm!”
Có vị quan nhìn quần áo rách nát trên người ta, cười nham hiểm:
“Bình thường trông gầy gò, thô kệch, không ngờ da dẻ lại trắng nõn mịn màng, chỉ tiếc mấy vết sẹo xấu xí kia.”
Những vết sẹo do máu lửa chiến trường, giờ đây lại trở thành trò cười.
Ta từ bỏ xiêm y, lựa chọn khôi giáp.
Dùng máu và mồ hôi bảo vệ giang sơn, tự tay đem đao kiếm đâm về mình.
Công chúa ở trên cao vén rèm, lộ ra gương mặt quốc sắc thiên hương, cười khẽ đầy vẻ quyến rũ.
“Dù sao cũng là người quen cũ với Kim nhân.”
“So với bản cung, e rằng Tiết cô nương lại càng hợp ý Kim nhân hơn.”
Tiêu Kiền lần nữa dập đầu.
“Một nữ tử bần hàn, được đối đãi bằng lễ nghi dành cho công chúa, đã là vinh hạnh.”
Vị hoàng đế vốn đang mơ màng chợp mắt liền khẽ mở mi.
Lạnh lùng đánh giá ta, rồi dễ dàng quyết định sinh tử của một con kiến hèn mọn như ta.
Ta vốn nên lưu danh sử sách, nhưng cuối cùng lại trở thành vật hi sinh thay cho công chúa.
Những chiến mã hùng hổ, đao quang kiếm ảnh năm nào.
Giờ đây, tất cả chỉ như một trò cười…
3.
Nghĩ lại, lúc này ta vẫn là một thiếu nữ hai mươi tuổi ngồi trong đại điện, tất cả vẫn chưa chuyển hướng.
Ngón tay siết chặt đến bật máu, từng vệt đỏ loang nơi lòng bàn tay.
Ta gắng hết sức giữ bình tĩnh.
Tiêu Kiền ngồi bên, nhạy bén nhận ra sự căng thẳng trong ta, nghiêng đầu hỏi han:
“Chiêu Dung, nàng không khỏe sao?”
Ta giấu hai bàn tay run rẩy trong tay áo, cắn răng nở một nụ cười gượng gạo.
“Không sao, chỉ là hơi mệt.”
Từ góc xa, có một ánh mắt như rắn độc găm chặt lên người ta.
Bàn tay đầy máu được giấu trong tay áo, ta ngẩng đầu nhìn về phía gương mặt mỹ miều kia.
Diễm lệ tựa mẫu đơn, nhưng lòng dạ lại độc ác như rắn rết.
Ta nhớ lại kiếp trước, khi nghe tin công chúa không lâu nữa sẽ xuất giá, ta từng nói với Tiêu Kiền:
“Công chúa thân là kim chi ngọc diệp, sao có thể chịu nhục trước Kim nhân? Thần nguyện cầm binh, giữ cả thành lẫn công chúa.”
Ta còn vẽ một bức chân dung nhỏ của công chúa, đề thơ lên đó, mong nàng được an ủi.
Châm biếm thay, kẻ xuất giá cuối cùng lại chính là ta.
Ta nghiêng đầu, thu hồi ánh mắt, nhận thấy bàn tay của nha hoàn bưng rượu khẽ run rẩy.
Chén rượu kia là đặc biệt chuẩn bị cho ta, bên trong có bỏ thêm thứ gì đó.
Lợi dụng lúc Tiêu Kiền và công chúa trao đổi ánh mắt ám muội, ngón tay ta khẽ động, nhanh chóng đổi chén rượu của ta và hắn.
Bình tĩnh nhìn hắn như kiếp trước.
Hắn đứng lên, quỳ xuống giữa điện, khấu đầu xin cưới công chúa.
Giữa khung cảnh khách khứa đầy điện, ta lạnh lùng cười khẩy, siết chặt chuôi kiếm nơi hông.
Lần này, khi mũi kiếm của Tiêu Kiền lướt qua y phục của ta, ta bất ngờ rút kiếm, phản kích.
Kiếm hoa như tuyết, ánh mắt hắn thoáng hiện vẻ kinh ngạc.
Ta hận không thể lập tức chém hắn thành trăm mảnh.
Rượu có độc khiến bước chân Tiêu Kiền loạng choạng.
Sau không biết bao nhiêu chiêu, kiếm trong tay hắn bị ta đánh rơi mạnh xuống đất.
Mũi kiếm của ta cắt một vệt sâu nơi cổ họng hắn.
Hận ý trong lòng ta suýt nữa khiến ta mất kiểm soát mà giết hắn ngay tại chỗ.
Máu từng giọt từng giọt chảy dọc theo mũi kiếm xuống sàn.
Tiêu Kiền không tin nổi, ôm chặt cổ họng, máu rỉ qua các kẽ ngón tay.
Lần này, kẻ không thể nói được lời nào đã không còn là ta nữa.
Ta nhanh hơn một bước quỳ xuống trước hắn, tháo bỏ búi tóc, lớn tiếng nói.
“Thần nữ noi theo Mộc Lan thay cha tòng quân, phạm tội khi quân, tội không thể tha.”
“Nhưng hôm nay thần nữ dù liều mạng cũng phải cáo trạng Tiêu Kiền——
“Chỉ biết phô trương, ham công, mạo hiểm, không xứng làm chủ soái Đại Tống!”
4.
Công chúa đứng phắt dậy, không tin nổi.
“Tiện nhân! Ngươi nói linh tinh gì vậy!”
Nhận ra bản thân thất thố, để tránh bị nghi kỵ, nàng đành nuốt những lời nhục mạ xuống.
Ta khẽ nhếch môi, mỉm cười khiêu khích.
“Còn nữa, dám làm ô uế hậu cung, tội không thể tha.”
Công chúa tức giận đến mức bóp chặt mép áo, suýt bẻ gãy móng tay, ánh mắt đầy oán độc.
Kiếp trước, ta quỳ trên Kim Loan điện, bị người lôi vào đại lao.
Kinh mạch bị phế, xiềng xích xuyên qua xương bả vai, đau đớn đến không muốn sống.
Tiêu Kiền và công chúa cùng nhau đến, công chúa cầm dao găm chiếu dưới ánh nến, chăm chú nhìn mặt ta.
“Đúng là một khuôn mặt hồ ly mị hoặc.”
Nàng vòng tay ôm cổ Tiêu Kiền, cười khanh khách.
“Tiêu lang, sáu năm quen biết, chàng chưa từng động lòng với nàng ta sao?”
Tiêu Kiền ôm nàng chặt hơn, mỉm cười.
“Chưa từng. Ta đối với nàng, chẳng qua chỉ là lợi dụng.”
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.