“Không ngờ trẫm mưu lược cả đời, lại thua vào tay hai tên nô tài hạ tiện là ngươi và Giang Hàn Chu.”
Ta không chịu thua, cãi lại: “Không phải thua vào tay hai bọn ta, mà là thua vào thiên đạo công bằng.”
Sau khi ông ta giận dữ bỏ đi, ta ngã phịch xuống đất, không kìm được òa khóc nức nở.
13
Ngày thứ tư ta dưỡng bệnh tại Chiêu Hoa cung.
Lục Ý nói cho ta biết Tạ Uyên chỉ còn một hơi tàn, tất cả mọi người đang đợi ông ta lập chiếu thư.
Nhưng Tạ Uyên đã chuẩn bị từ trước, chiếu thư dường như đã viết sẵn, bên giường chỉ cho phép Thái tử hầu hạ.
Ta lập tức hiểu ra.
“Xem ra nếu Chiêu Nhi muốn kế vị, trước hết phải giải quyết Thái tử, còn phải có một lý do chính đáng.”
Lục Ý nhăn mặt: “Những chuyện này nương nương không cần bận tâm nữa, Lục đại nhân chắc đã có đối sách.”
Ta giật mình, chợt nhận ra mấy ngày nay không thấy Giang Hàn Chu đâu.
Lục Ý nói, một canh giờ nữa Giang Hàn Chu sẽ khởi hành đi Bắc cảnh.
Ta “à” một tiếng: “Biết rồi.”
Mấy ngày trước trong chuyến đi săn mùa xuân, Tạ Uyên bị ám sát hôn mê, có người dùng một thanh trường thương c.h.é.m đứt đầu kẻ phản tặc.
Người đó mặc áo giáp, chính là Giang Hàn Chu.
Có đại thần đã được Tạ Thừa tướng dàn xếp từ trước đúng lúc kêu lên: “Là Lục Tiểu Tướng quân! Hắn không chết! Triều đình ta được cứu rồi!”
Một câu vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.
Năm đó Lục gia bị oan, không ít người biết nội tình đều phẫn nộ, nhưng vì e ngại uy nghiêm của đế vương, hơn nữa Lục gia đã không còn ai, những chuyện này đành phải chôn giấu trong lòng.
Nhưng lúc này Giang Hàn Chu đột ngột xuất hiện, cùng với tám nghìn quân Lục gia vốn tưởng đã mất tích đằng sau hắn đã cho bọn họ can đảm.
Hơn nữa còn có Tạ Chiêu – người đã giành được lòng dân nhờ việc trồng trọt – ủng hộ, việc minh oan cho Lục gia chỉ còn là chuyện sớm muộn.
Ngày kết thúc chuyến đi săn mùa xuân, Tạ Uyên dù vẫn còn yếu nhưng đã đập vỡ ba bộ chén trà, cuối cùng vẫn đồng ý lật lại bản án.
Nếu thấy hay đừng ngại cho bọn mình một lượt theo dõi nhé!
Ngoài ra, các bạn có thể theo dõi bọn mình trên FB: Cá Chép Ngắm Mưa • 鯉魚望雨 để không không bỏ lỡ những bộ truyện hấp dẫn!
Lục gia được minh oan, Giang Hàn Chu được khôi phục danh dự, còn Thẩm Tầm, nếu tìm được người thì xử tử tại chỗ.
Bây giờ Giang Hàn Chu đi Bắc cảnh, chỉ sợ một là để thu phục nốt quân đội Lục gia còn lại, hai là để tự tay g.i.ế.c Thẩm Tầm, trả lại mối thù nhục nhã bao năm qua.
Lục Ý muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không nhịn được: “Nương nương không đi gặp sao?”
Ta sững người, mãi lâu sau mới buồn bã nói: “Thôi, ta không còn sống được bao lâu nữa, đi gặp cũng chỉ thêm đau lòng.”
Trên mặt Lục Ý lập tức tràn đầy bi thương, nước mắt không ngừng rơi xuống từ khóe mắt, nàng ấy nắm tay ta, khóc nức nở như một con thú nhỏ: “Nương nương yên tâm, nhất định sẽ có thuốc giải.”
Ta mỉm cười nhạt.
Không có thuốc giải đâu.
Ban đầu ta giữ lại độc dược này, vốn là nghĩ rằng, nếu có bước nào thất bại, sẽ uống nó để tự kết liễu, cũng không đến nỗi liên lụy đến Giang Hàn Chu.
Nhưng giờ nghĩ lại, có lẽ như vậy càng tốt.
Dù sao những gì ta có thể làm đều đã làm xong, Giang Hàn Chu chắc cũng không cần đến ta nữa.
Buổi tối, Tạ Chiêu đã lâu không gặp vào cung, vừa vào đã cúi đầu quỳ xuống: “Xin ngạch nương giúp con một tay lần cuối cùng.”
Ta đi đến gần tẩm điện của Hoàng đế.
Thị vệ ở cửa chặn ta lại.
Ta đành phải cất tiếng gọi: “Bệ hạ, thần thiếp có việc quan trọng bẩm báo.”
Tất nhiên ta không phải đến gặp Tạ Uyên, ông ta bệnh nặng không thể cử động là do ta gây ra, chỉ sợ là ngay cả suy nghĩ muốn g.i.ế.c ta cũng có, làm sao chịu gặp ta.
Người ta muốn dụ là Thái tử đang hầu bệnh trong điện.
Khoảng nửa khắc sau, cửa điện mở ra.
Ta vừa vào, mùi thuốc đã xộc vào mũi.
Ta nhìn quanh một vòng, xác nhận bên trong ngoài Tạ Uyên chỉ có một mình Thái tử, mới hoàn toàn yên tâm.