1
Khi ta nhận ra mình không biết nói, vừa mở miệng ra đã khóc không dứt, ta liền hiểu rằng có chuyện gì đó không ổn.
Thì ra ta đã xuyên vào thế giới tu tiên, trở thành một đứa trẻ nhà dân thường.
Hơn nữa còn là một đứa bé mới chào đời.
Cơn buồn ngủ bất chợt ập đến, ta mím môi, rồi ngủ thiếp đi.
Nhiều lần, ta cảm giác có người chạm vào mũi mình.
Đợi đến khi lớn hơn một chút, ta hoàn toàn quên mất kiếp trước, tâm trí cũng dần đồng hóa thành một hài nhi.
Cho đến khi không có dấu hiệu báo trước, ta bỗng nôn ra máu, cha mẹ vội vàng bế ta chạy đến y quán.
Đại phu bắt mạch xong thì lắc đầu thở dài: “Kỳ lạ, e rằng ngày tháng chẳng còn dài.”
Thân thể ta nhanh chóng suy yếu, chỉ trong ba ngày đã gầy trơ xương.
Thuốc liên tục được đổ vào miệng, ta đau đớn, không nuốt nổi, tiếng khóc yếu ớt như mèo kêu.
Nhìn thấy ta sắp không chịu nổi nữa, mẫu thân nghẹn ngào, nước mắt rơi, giọng đầy đau đớn:
“Con của ta, mẫu thân phải làm thế nào mới cứu được con đây?”
Đúng lúc đó, một dược tu đi ngang xin nước uống, cầm bát nước, rụt rè tiến đến nhìn ta, ngập ngừng nói: “Ta hình như có thể cứu… coi như trả ơn vì đã được uống nước.”
Mẫu thân lập tức ôm ta, quỳ xuống: “Xin tiên trưởng cứu lấy con ta!”
Dược tu còn chưa kịp đặt bát nước xuống, vội vàng quỳ đáp lễ: “Không được, không được, mau đứng lên. Ta có thể cứu con cô, nhưng đừng làm thế, sẽ tổn hại đến đạo hạnh của ta!”
Mẫu thân sợ đến mức mặt trắng bệch.
Dược tu cầm một viên đan dược, cẩn thận giải thích: “Viên đan này có thể cứu mạng, nhưng thân thể phàm nhân khó mà chịu nổi. Nếu may mắn, sau này sẽ là một người câm nhưng khỏe mạnh; nếu không may thì sẽ là một người câm yếu ớt.”
Nhờ vậy, ta giữ được mạng sống, trở thành một tiểu hài tử yếu ớt, không biết nói.
Vì sức khỏe của ta không tốt, khi ta vừa tròn một tuổi, cha mẹ đã dẫn ta đến một gốc cây trong miếu Tài Thần, bái làm tỷ muội.
“Tiểu nữ Phàm Độ Khanh, nguyện cùng cây Trà Mộc kết bái làm tỷ muội khác cha khác mẹ.”
“Không cầu sinh cùng năm, cùng tháng, cùng ngày, chỉ cầu ch.t cùng năm, cùng tháng, cùng ngày.”
Ta chớp mắt, ngoan ngoãn quỳ xuống, dập đầu bái thêm vài lần.
Khi ta mở mắt ra lần nữa, trên không trung bỗng rủ xuống một con sâu xanh mướt, lông lá rậm rạp, dáng vẻ hung hăng giương nanh múa vuốt.
Ta lập tức sợ đến bật khóc.
Vừa khóc hu hu vừa chỉ tay vào con sâu, lùi dần về sau.
Phụ thân ta mừng rỡ ra mặt, bế ta lên dỗ dành:
“Đừng khóc nào~
Tỷ tỷ cây đang chào con theo cách riêng của nó đấy.”
Phụ thân à, trên đời làm gì có kiểu chào hỏi thế này chứ.
2
Tối hôm đó, một cái cây tìm đến ta.
Nó không chỉ đuổi theo ta trong mơ để mắng chửi, mà còn dùng cành cây quất ta không tiếc tay:
“Ta là nam nhân, ta không muốn kết nghĩa tỷ muội với ngươi!”
“Hơn nữa ngươi chỉ là phàm nhân, sống chưa tới trăm năm. Ta sống lâu hơn ngươi nhiều, không muốn cùng ngươi chết chung.”
Ta ấm ức muốn khóc.
Ôm chặt thân cây, ta gào lên khóc ròng:
“Xin đừng đánh nữa, đợi ta biết nói rồi sẽ lập tức giải trừ quan hệ.”
Rõ ràng ta cảm nhận được cây im lặng thật lâu, rồi trong giọng nói lạnh lùng như mặt hồ không gợn sóng kia, lại lộ ra một chút hoài nghi vô lý đến nực cười:
“Ý ngươi là, một đứa câm… có thể biết nói?”
“Muốn lừa ta, không có cửa đâu!”
Dứt lời, cây liền dùng một nhánh cây quật ta ngất xỉu.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, toàn thân ta đau nhức, nhưng không thấy vết thương nào.
Ta bắt đầu cố gắng giao tiếp với cha mẹ, thử tìm cách giải trừ quan hệ kết nghĩa với cái cây ấy.
Đáng tiếc, bọn họ chẳng ai hiểu được ý ta.
Dù ta kéo tay họ chỉ thẳng về phía miếu Tài Thần, bọn họ cũng chỉ xoa đầu ta đầy trìu mến:
“Muốn đi thăm tỷ tỷ cây của con à? Đợi lúc nào rảnh sẽ dẫn con đi.”
Có khi ta làm ầm lên quá mức, bàn tay của họ sẽ vỗ vào mông ta một cái, không nặng không nhẹ.
Ta lặng người.
Không nói lời nào, chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có một cây non nhỏ xíu.
Đó là cành cây mà phụ thân đã bẻ từ cây trong miếu Tài Thần – nơi ta và cây kết bái – rồi mang về trồng. Giờ nó đã nảy mầm.
3
Mỗi ngày, ta đều làm theo lời cha mẹ dặn:
Lúc ăn cơm thì tưới nước cho cây, lúc đi ngủ cũng phải chào cây một tiếng.
Thế nhưng, mỗi tối trong mơ, cái cây kia vẫn vung cành vung nhánh, đuổi theo đánh ta như cũ.
Ban đầu ta còn năn nỉ nó đừng đánh nữa, về sau thì phát hiện… ta có khóc cũng vô dụng.
Ta vừa lăn vừa bò mà trốn, vừa lau nước mắt vừa tức giận mắng:
“Ngươi đúng là cây nhỏ mọn!”
“Cha mẹ ta cộng tuổi lại còn chưa chắc lớn bằng ngươi, sao lòng dạ lại hẹp hòi như vậy được chứ?”
Cây tức đến nỗi lá cũng run bần bật.
Ban đầu ta còn có thể chạy, nhưng đột nhiên từ dưới đất trồi lên mấy cái dây leo, trói ta lơ lửng giữa không trung.
Cây tức quá hóa cười, vung cành quất tới:
“Ta chính là tiểu công tử trong vòng nghìn dặm được công nhận là hào sảng nhất, dễ nói chuyện nhất, lễ phép nhất đấy!”
“Ngươi cái đồ thiếu hiểu biết kia, nhận nhầm giới tính của ta thì thôi đi, giờ còn dám nói ta nhỏ mọn, già nua.”
“Nếu tính theo tuổi của phàm nhân, ta hiện tại mới chỉ mười lăm mười sáu tuổi, cái gì mà già với không già?!”
Ta đơ cả người.
Nghe nó nói vậy, đúng là… cũng hơi oan thật.
Ta thành thật xin lỗi nó:
“Xin lỗi nhé, ta hiểu lầm ngươi rồi.”
“Ngươi không hề già, là một cây non tươi tốt, cành lá sum suê, cao ráo khôi ngô đấy chứ!”
Cành cây đang quất tới liền dừng lại, không đánh trúng ta. Cây im bặt, không nói gì nữa.
Ngược lại, đám lá nhọn của nó đang dần dần chuyển sang màu hồng nhạt, bằng mắt thường cũng thấy được.
Thế nhưng rất nhanh, chẳng biết nó nghĩ tới chuyện gì, chợt bừng tỉnh:
“Ồ… ta hiểu rồi.”
Rồi ngay lập tức khôi phục lại dáng vẻ cũ, nghiêm mặt lên tiếng:
“Ngươi là đồ nhân loại xảo trá.”
“Đừng tưởng khen vài câu là ta sẽ tha không đánh ngươi nữa. Nói cho ngươi biết, hôm nay… nhất định ta phải đánh ngươi.”
“Vì ngươi dám bảo ta nhỏ mọn!”
Cây thì nói vậy, nhưng nhịp đánh xuống rõ ràng nhẹ đi không ít.
“Hừ, chỉ cần chưa giải trừ quan hệ, ta sẽ đánh ngươi mỗi ngày!”
Ta bị treo lơ lửng giữa không trung, bị cành cây quất vào mông một cái, “……”
Cha nó chứ.
Đúng là thứ mặt dày không biết mềm mỏng là gì.
Ta chầm chậm giơ ngón giữa lên.
Từ đó về sau, ta nhẫn nhịn sống những ngày như vậy suốt năm năm trời.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.