Kỷ niệm ngày cưới năm thứ ba, tôi chẳng đòi quà gì, chỉ lén dùng tài khoản đặt đồ ăn ngoài của chồng, chọn hai ly trà sữa rồi để anh ấy thanh toán.
Một tiếng sau, nữ thư ký của chồng lại đăng một dòng trạng thái:
“Tổng Giám đốc Lục đúng là quá đáng, em đang giảm cân mà lại bắt em uống hết hai ly trà sữa.”
Tôi theo phản xạ liếc nhìn lại hóa đơn, chồng tôi – Lục Cảnh Thần – lại thản nhiên giật lại điện thoại:
“Lần trước đặt đồ ăn loạn hết cả lên, Trần Dao tiện tay cài luôn địa chỉ nhà cô ta làm mặc định. Tội nghiệp cô ấy, vô duyên vô cớ lại phải uống hết hai ly.”
Tôi vẫn giữ nét mặt điềm nhiên, rút chìa khóa mở chiếc két sắt phía sau lưng.
Bên tai còn vang lên giọng chất vấn của anh ta:
“Em cũng thật là, đặt đồ ăn mà không thèm kiểm tra địa chỉ trước à?”
Lời vừa dứt, tôi đã rút ra một xấp tài liệu, ký tên vào trang cuối cùng rồi đưa cho Lục Cảnh Thần.
Anh ta sững người nhìn mấy chữ trên bìa hồ sơ:
“Đơn ly hôn”.
Lục Cảnh Thần nhíu mày:
“Chỉ vì giao nhầm trà sữa thôi sao?”
Tôi không ngẩng đầu:
“Đúng, chỉ vì giao nhầm trà sữa.”