Bản tóm tắt
“Được thôi, một ngón tay đổi lấy một ngàn lượng.”
Chủy thủ rơi “keng” xuống đất, tiếng vang lạnh lẽo giữa đại sảnh rộng lớn. Những kẻ đang định lao lên đánh người chợt khựng lại, chưa kịp phản ứng đã bị thị vệ đè xuống quỳ ngay ngắn. Một giọng nói dõng dạc vang lên:
“Phải nói như thế này—’Tham kiến Quý phi nương nương!'”
Ai muốn làm quý phi? Ta đây hoàn toàn không có hứng thú! Nhưng đời người như ván cờ, hết bị đẩy đi làm thông phòng, giờ lại bị ném vào cung thay thế “tiểu thư thật sự”. Chưa kịp hiểu mô tê gì, tên Hoàng đế kia đã cười cười, hỏi:
“Ngọc Uyển là hai chữ nào? Nói thử xem.”
Ta ú ớ không đáp được, đành khai nhũ danh “Tiểu Thảo”, rồi thành thật kể mẹ bảo đặt tên xấu dễ nuôi. Hắn bật cười, xoa đầu ta như xoa mèo con: “Rất ngoan.” Nhưng đến khi áo ta bị kéo mở, hắn nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên vai ta, chậm rãi hỏi từng cái:
“Cái này? Cái kia?”
Ta nhắm mắt thành thật khai báo: “Mẹ dùng củi lửa làm. Còn cái kia, đệ đệ lấy rìu chém.”
Không khí lập tức trầm xuống. Hoàng đế ngẩn người, cau mày, hậm hực chỉnh y phục cho ta rồi lẩm bẩm mắng chửi cả nửa canh giờ. Ta thì ngồi đó, ngơ ngác nghĩ: “Tên này bị điên à?” Nhưng hắn chỉ thở dài, kéo ta nằm xuống, dịu dàng đặt tay lên mắt ta:
“Ngủ đi, nàng còn nhỏ, trẫm không động vào nàng.”
Lần đầu tiên trong đời, ta có cảm giác như có người đứng chắn trước mặt mình. Nhưng mà… khoan đã! Ai bảo ta nhập cung chỉ để sống yên ổn? Phía sau những nụ cười dịu dàng kia là một Hoàng đế thâm trầm khó đoán, phía sau từng bước chân trong cung là vô số âm mưu. Ta, một kẻ giả mạo, liệu có thể an toàn thoát thân giữa cơn sóng dữ? Hay là… từ nay về sau, ta phải tự mình nắm vận mệnh của chính mình?