Hơn nữa hai năm gần đây Hoàng đế càng ngày càng lạnh nhạt.
Cũng không biết là do bệ hạ lực bất tòng tâm, hay là đã mất hứng thú với nữ nhân hậu cung.
Theo lý mà nói bệ hạ cần cù tập võ, thân thể khỏe mạnh, không đến mức tinh thần và thể chất đều kiệt quệ.
Phó Nhiêu thấy gã sai vặt trưng ra khuôn mặt giữ kín như bưng, nàng cho hắn một ánh mắt “Ta hiểu”.
“Chờ đấy.”
Nàng xoay vòng eo mảnh mai đi vào sâu trong quầy, lấy ra mấy lọ dược hoàn, lặng lẽ cầm tới nhét vào tay gã sai vặt: “Mua mấy lọ trước, nếu dùng được, ngươi lại đến tiệm mua tiếp.”
Gã sai vặt liếc nhìn tên thuốc trên lọ, sợ tới mức cả người run rẩy.
Cái này… cái này, hắn dám mua ư?
Phó Nhiêu thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn trắng bệch, cả người toát mồ hôi lạnh, nàng cau mày nói: “Không thể vì sợ thầy thuốc mà giấu bệnh, yên tâm, ngươi lặng lẽ mua về, ngài ấy sẽ cảm ơn ngươi.”
“Thật… thật sao?” Đầu gã sai vặt đổ đầy mồ hôi, gã đưa mắt nhìn nàng.
Chợt nhớ ra ngày thường sư phụ hắn hay lải nhải, chê bệ hạ đi hậu cung quá ít.
Thôi vậy, mua thuốc về cho sư phụ, để lão nhân gia xem tình hình rồi khuyên bệ hạ dùng.
Gã sai vặt hạ quyết tâm, mua một hơi sáu lọ bổ thận hoàn.
Bùi Tấn đã sớm phát hiện Phó Nhiêu và gã sai vặt thì thầm bí mật, chàng đi ra sân nên cũng không để ý, tới khi quay về xe ngựa, chàng thuận miệng ép hỏi, gã nội thị kia run cầm cập, đã khai sạch.
Bùi Tấn cầm lọ thuốc bổ thận, lại nhớ tới dáng vẻ thần bí của tiểu cô nương nọ, chàng dở khóc dở cười.
Tiểu cô nương này đúng là vừa đáng giận vừa đáng hận.
Chàng suy nghĩ cho việc làm ăn của nàng, còn nàng lại lừa chàng.
Phó Nhiêu tuổi còn nhỏ, cũng chưa từng cưới gả nhưng lại thạo buôn bán loại dược hoàn này, quả thật nàng đã khiến chàng mở rộng tầm mắt.
Thôi, nàng là một tiểu cô nương, so đo với nàng làm gì.
Có điều, bị một tiểu cô nương nghi ngờ mình “không được” lại khiến vị Hoàng đế là chàng hơi mất mặt.
Sau khi hồi cung, Hoàng đế lập tức phân phát mớ lọ thiên kim hoàn cho hậu cung, chúng phi được Hoàng đế ban thưởng, người nào người nấy vui mừng khôn tả, ai cũng biết Bùi Tấn cực kỳ xem trọng quy củ. Bình thường chàng không ban thưởng thêm, ngày thường cũng toàn do phủ nội vụ phân phát như thường lệ, bây giờ chúng phi nhận được thiên kim hoàn này như thể nhận được bảo bối gì đó.
Bùi Tấn lên ngôi đã nhiều năm, phi tử trong cung đông đúc nên đã dùng hết thuốc trong vòng ba ngày.
Chúng phi uống vào cảm thấy dược hoàn này không đắng, hiệu quả lại cực kỳ tốt, hình như nửa người dưới của họ sạch sẽ hơn trước, thế là một hai người đều cất giấu tâm tư tìm Hoàng đế xin thêm.
Ngày thường các phi tử cấp thấp không có cơ hội gặp mặt Hoàng đế nên tụm năm tụm ba đến gặp Thục Quý phi thỉnh cầu.
Thục Quý phi nhân dịp một hôm Hoàng đế đến thăm Tam Hoàng tử, bèn nhắc đôi lời.
Bùi Tấn sững sờ: “Muốn nữa ư?”
Thục Quý phi dịu dàng rót cho chàng một chén trà: “Còn phải nói, cũng không biết bệ hạ lấy đâu ra loại dược hoàn tốt đến vậy, các tỷ muội đã dùng đều nói hiệu quả cực kỳ tốt, buổi sáng dùng ba viên, buổi tối dùng ba viên, quả nhiên cảm thấy cơ thể lanh lẹ hơn nhiều, bệ hạ, coi như ngài thương chúng thiếp, thưởng thêm một ít đi.”
Bùi Tấn lúng túng gõ bàn.
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Hoàng đế: Lại phải cải trang vi hành sao?
Hoàng đế bận trăm công nghìn việc, lại thêm mưa lớn ở Gia Châu, đê bị vỡ làm điền trang ngập lụt, trong triều đang sầu muộn vì chuyện cứu tế sửa đê, cứ cách vài năm đoạn sông Hoài thuộc Gia Châu đều hứng chịu một trận lũ lớn, Công bộ đề xuất muốn cải tạo đường sông, sửa đê mới, Hộ bộ thì lấy lý do tiền bạc túng thiếu, không thể phản hồi ý kiến, Thượng thư hai bộ ồn ào đến trước mặt Hoàng đế, cãi nhau túi bụi.
Tất nhiên chuyện hậu cung xin thiên kim hoàn đã bị Hoàng đế vứt ra sau đầu.
Có điều vài hôm sau, bên Hoàng hậu cũng nói thiên kim hoàn có lợi cho thân thể nàng ấy, Hoàng đế không khỏi để bụng, dưới gối Hoàng hậu không có con, quanh năm triền miên trên giường bệnh, trong lòng chàng rất hổ thẹn với vị đích thê này, vì thế gọi nội thị lần trước theo chàng xuất cung tới.
“Ngươi hãy đến tiệm thuốc Phó gia ở phía Tây chợ mua thêm ít thiên kim hoàn.”
Nội thị nghe thế liền tỏ vẻ đau khổ: “Bệ hạ, lần trước là ngài đích thân giá lâm, tất nhiên muốn mua cái gì thì mua cái đó, nhưng nếu là nô tì xuất cung đi mua, phải thông qua nội đình ty kiểm tra thực hư, một khi mua thuốc, lại phải thông qua Thái Y viện thẩm tra, chuyện này có liên quan tới Điển Dược cục.”
“Ngài cũng biết đấy, Thái Y viện phải phái người đi thẩm tra tư lịch của tiệm thuốc, ai là người kinh doanh, dược liệu đến từ đâu, còn phải đi hàm lệnh(*) Cẩm Y vệ giúp đỡ điều tra thân thế, chuyến mua thuốc này ít nhất cũng phải nửa năm.”
(*)Hàm lệnh: ra lệnh bằng thư từ.
Hoàng đế nghe vậy, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại: “Thế mà trẫm lại quên chuyện này.”
Nếu thuốc của Phó gia tốt, quả thật có thể cho vào kho thuốc của Điển Dược cục, sau này chuyên cung cấp thuốc cho nội đình.
Nhưng đây không phải là chuyện nhỏ, còn phải thử nghiệm vài lần, nếu đúng là thuốc tốt, lại ra lệnh cho Thái Y viện đi tra nghiệm.
“Được, trẫm rảnh rỗi sẽ đi tiếp một chuyến.” Hoàng đế ngắt lời, tiếp tục bận rộn chính vụ.
Tiết trời đang là mùa nắng nóng cao điểm, trong cung bận rộn vì đám cưới của Công chúa Bình Khang và Từ Gia.
Thục Quý phi thì không rảnh rỗi, từng nhắc tới một lần nhưng thấy Hoàng đế không thèm để ý nên cũng bỏ qua.
Thân thể Hoàng hậu không tốt, đã nhiều năm không quan tâm tới hậu cung, Hoàng đế cử Thục Quý phi hỗ trợ quản lý hậu cung, hôn sự của nữ nhi nàng ta tất nhiên phải tổ chức vô cùng linh đình.
Qua bảy ngày nữa, cuối cùng Từ Gia đã có thể xuống đất, hôn sự của hắn và Công chúa Bình Khang không thể trì hoãn thêm, đành phải gắng gượng đi rước dâu.
Đêm trước khi đại hôn, Công chúa Bình Khang cầu kiến Hoàng đế, Hoàng đế không gặp ả ta, ả nhào vào trong lòng Thục Quý phi oà khóc: “Mẫu phi, hình như phụ hoàng chán ghét con, nữ nhi nên làm gì đây? Hu hu hu…”
Thục Quý phi đau lòng ôm nữ nhi vào trong lòng, an ủi: “Bây giờ con không cần gả cho ma ốm của phủ An Hầu đã là vô cùng may mắn rồi, tình thương yêu của phụ hoàng con, sớm muộn gì mẹ sẽ giúp con kiếm về, nhưng có một điều đến khi con gả qua đó cần phải lo liệu.”
Công chúa Bình Khang ngừng khóc, ngước mắt hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Khuôn mặt dịu dàng của Thục Quý phi lướt qua một tia lạnh lẽo: “Không phải phụ hoàng con giận con đoạt phu quân của người ta sao, đợi sau khi con xuất giá thì tổ chức tiệc ngắm hoa, mời sĩ tử Từ Gia quen biết qua phủ, con chọn cho Phó Nhiêu một vị phu quân, đến lúc đó phụ hoàng con hài lòng, nhất định không giận con nữa.”
Vẻ mặt Công chúa Bình Khang sáng như tuyết: “Đây là một ý kiến hay, Từ Gia quen nàng ta mười năm, ai biết có cảm tình hay không, nếu không gả nàng ta đi, lòng nữ nhi bất an, phải diệt trừ mối hoạ trong mắt này mới yên ổn.”
Thục Quý phi hài lòng xoa đầu nữ nhi: “Con hiểu là tốt rồi.”
Công chúa Bình Khang nghĩ đến Từ phủ hoang sơ cũ nát thì không khỏi sầu não: “Mẫu phi, nhưng mà Từ phủ rất hẹp, nhà chỉ có ba lối vào(*), nữ nhi đường đường là Công chúa, sao có thể tổ chức tiệc ngắm hoa ở cái nơi bé nhỏ kia được?”
(*)Nguyên văn là “三进” (Tam tiến): Là một kiểu Tứ hợp viện, nhất tiến là dãy nhà có cửa ra vào, nhị tiến là sảnh, còn tam tiến là phòng ngủ hoặc trong nhà.
Sơ đồ Tứ hợp viện tam tiến:
Thục Quý phi vén tóc mai bị rối của ả ra sau tai, ung dung cười: “Đây chính là ý đồ của mẹ, lúc con tổ chức tiệc ngắm hoa, mẹ bảo cữu cữu con sắp xếp vài tên Ngự sử đi ngang qua, Ngự sử thấy con đường đường là Công chúa lại ở nơi chật hẹp như vậy, mà con còn chọn lựa phu quân cho cô nương Phó gia, tư thái có đủ, Ngự sử lại dâng một quyển tấu chương trước mặt phụ hoàng con, chắc chắn phụ hoàng con thấy con khôn khéo, sẽ xây phủ Công chúa cho con…”
Công chúa Bình Khang nghe vậy vui mừng nhướng mày, làm nũng nói: “Vẫn là mẫu phi lợi hại.”
Thục Quý phi ôm nữ nhi, nụ cười trên mặt dần tắt.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.