Thục Quý phi khó hiểu, tại sao sự tình lại biến thành như vậy, Hoàng đế nghe được phò mã vẫn còn vấn vương tình cũ, lẽ ra nên tức giận, tại sao lại phải trừng phạt con gái mình, nàng ta không suy nghĩ nhiều, vội vàng dịch đầu gối về phía trước, nhẹ nhàng kéo góc áo Hoàng đế: “Bệ hạ, chàng đừng tức giận, vì con bé Bình Khang vô dụng này mà tổn thương long thể là không đáng…”
Nàng ta chợt quay đầu lại, quát Bình Khang một câu: “Con còn đứng đó làm gì, còn không trở về cung Phỉ Thúy, chờ mẫu phi trở về dạy dỗ con.”
Dưới sự ra hiệu của nàng ta, hai tên nội thị đỡ Công chúa Bình Khang ra ngoài.
Thục Quý phi cẩn thận, sắc mặt Hoàng đế cuối cùng cũng tốt hơn một chút: “Nàng là mẫu thân, cũng nên dạy dỗ con bé thật tốt, nếu lại xảy ra sai lầm, ta nhất định không tha thứ.”
Thục Quý phi liên tục gật đầu, khi trở lại cung Phỉ Thúy, Công chúa Bình Khang khóc đến hai mắt sưng đỏ nhào về phía nàng ta, nàng ta đau lòng ôm con gái vào trong lòng.
“Nha đầu ngốc, sao không tới cung Phỉ Thúy bàn bạc với mẫu phi, lại vội vàng đi cáo trạng với bệ hạ.”
“Con… con cũng không biết vì sao phụ hoàng lại giận con…” Công chúa Bình Khang vô cùng tủi thân, còn tưởng mình chủ động thay Phó Nhiêu chọn chồng sẽ làm phụ hoàng nguôi giận, không ngờ khéo quá hóa vụng.
Thục Quý phi kéo ả vào trong ngồi xuống: “Hôm nay rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Công chúa Bình Khang ngồi xuống cạnh nàng ta, hít hít mũi, lau khô nước mắt, tức giận nói: “Mẹ, Từ Gia kia quả nhiên có tơ tình với cô nương Phó gia…” Ả kể rõ chuyện hôm nay.
Thục Quý phi nheo mắt lại, khuôn mặt phủ đầy lạnh lẽo: “Vậy Phó Nhiêu thì sao? Hôm nay con có chọn hôn phu cho nàng không?”
Công chúa Bình Khang bĩu môi, không tình nguyện trả lời: “Hôm nay nữ nhi không thoải mái nên không lộ diện, chỉ bảo Quách ma ma lo liệu, sau đó Quách ma ma bẩm lại, nói là Phó Nhiêu không có ý định kết hôn nên yến tiệc liền tan.”
Thục Quý phi nghe vậy sắc mặt càng thêm khó coi: “Xem ra Phó Nhiêu kia có tư tình với Từ Gia, tên Từ Gia này lúc trước có thể vứt bỏ Phó Nhiêu, khi công thành danh toại không có gì đảm bảo hắn sẽ không bỏ rơi con, nếu là hai người đó vẫn còn muốn quay lại với nhau, sau này con sẽ phải chịu đau khổ!”
“Vậy phải làm thế nào bây giờ? Mẫu phi, nữ nhi cực kỳ hận nữ nhân kia, nếu không phải nàng cáo ngự trạng, phụ hoàng cũng không đến mức giận con như vậy!”
Công chúa Bình Khang túm lấy góc áo Thục Quý phi năn nỉ: “Mẫu phi, e là phụ hoàng sẽ không dễ dàng xây cho con phủ Công chúa, nữ nhi không muốn nữ nhân kia lượn lờ trước mặt Từ lang mỗi ngày, ngộ nhỡ bọn họ tình cũ chưa dứt thì làm sao bây giờ?”
Thục Quý phi nhìn chằm chằm dung nhan như sương sớm của con gái, trầm tư không nói.
Khi đèn trong cung mới được thắp lên, một bóng đen bao trùm lên mắt nàng ta, ánh nắng cuối cùng phía chân trời lọt xuống đáy mắt, trong giây lát, nàng ta chợt nảy ra một ý nghĩ.
“Ở ngoài cung ra tay rất bất tiện, tháng sau là sinh nhật của Hoàng hậu, trước đó khi Phó Nhiêu được phong tước hiệu, Hoàng hậu đột nhiên lâm bệnh nặng nên miễn nàng vào cung tạ ơn. Lần này, xin bệ hạ tổ chức yến tiệc cung đình cho các quan chức cấp cao, khi người người vào cung dự tiệc sinh nhật thì lúc đó xử lý một đứa con gái không nơi nương tựa dễ như trở bàn tay.”
Công chúa Bình Khang lớn lên dưới một tay Thục Quý phi, đối với thủ đoạn của nàng ta cũng là mưa dầm thấm đất, biết được mẫu phi của mình một khi ra tay thì nhất định không bao giờ thất bại, nhất thời lo lắng trong lòng tan đi.
“Đa tạ mẫu phi.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
Được rồi, phần giới thiệu nổi tiếng sắp tới rồi.
Đang là mùa hè nóng bức, phía chân trời lại tích tụ nhiều mây, tầng mây hơi tối, trời sắp đổ mưa.
Phó Nhiêu thức dậy từ sáng sớm, dặn dò Chung ma ma nấu canh thuốc, người ta đều nói rằng bệnh mùa đông có thể chữa được vào mùa hè, hiện tại đang là cuối tháng Bảy, bảo Trịnh thị tắm rửa sạch sẽ để loại bỏ sự ẩm ướt và lạnh lẽo trong cơ thể, có vậy thì mùa đông năm nay mới dễ chịu.
Sau khi Đào Nhi hầu hạ nàng rửa mặt, nàng đi đến gian Tây thứ, Trịnh thị đã trang điểm xong, trên mặt bà lộ vẻ cười, nhìn thấy tinh thần không tệ.
“Nhiêu Nhi, hôm nay con ở nhà dùng bữa trưa, Trần sư huynh nhờ người chuyển lời tới, nói là muốn tới hỏi thăm, các con mấy năm không gặp vừa hay cùng nhau trò chuyện.”
Phó Nhiêu nhìn sắc mặt mẫu thân, liền biết bà lại có chủ ý với Trần Hành.
Gia tộc họ Phó tuy không quá danh tiếng nhưng mẫu thân lại xuất thân từ gia tộc họ Trịnh, vậy nên con rể mà bà tìm đều là người có công danh.
Phó Nhiêu nghe vậy dở khóc dở cười: “Mẫu thân, Trần sư huynh hiện giờ nhậm chức ở Thái Y viện, tiệm thuốc này của con đang muốn tìm đường cống dược, con muốn nhờ sư huynh giật dây bắc cầu, nhưng nếu mẫu thân có tâm tư khác thì tuyệt đối không được.”
Trịnh thị nghe vậy sắc mặt liền tối đi: “Nhiêu Nhi, chẳng lẽ con vẫn còn nhớ Từ Gia? Trần Hành mặc dù không xuất thân Trạng nguyên, nhưng phẩm tính lương thiện, đây là đứa con rể mà dù có thắp đèn lồng cũng không tìm được.”
Bà còn chưa nói xong, Phó Nhiêu đã cười khanh khách rót cho bà một chén trà: “Lúc trước mẹ cũng nói Từ Gia như vậy.”
Trịnh thị nghẹn ngào.
Đúng lúc này, một thiếu niên vén rèm đi vào, lạnh giọng nói chen vào: “Mẫu thân, mẹ không cần vội vã, đợi con đỗ đạt, tỷ tỷ muốn phu quân như thế nào cũng có!”
Trịnh thị nói không được Phó Nhiêu, lại trị không được con trai, ngay lập tức dằn chén trà xuống bàn phát ra tiếng kêu giòn tan: “Con đang nói chuyện vô lý gì vậy? Con chỉ đang làm hỏng chuyện thôi. Đợi con đỗ đạt thì tỷ tỷ của con đã là gái lỡ thì rồi!”
“Nhưng mà, vết xe đổ của Từ Gia kia không phải ở ngay trước mắt hay sao…”
Phó Khôn còn muốn cứng cổ cãi lại, nhưng cậu bị Phó Nhiêu lạnh lùng trừng mắt.
Cậu cúi đầu, lồng ngực phập phồng, quay mặt đi không lên tiếng.
Lúc này Phó Nhiêu mới nhìn cậu, lại cười nói: “Hôm nay có việc gì sao? Ăn mặc lịch sự như vậy?”
Phó Khôn mặc một bộ đồ màu xanh ngọc, dùng dây ruy băng cùng màu buộc tóc, chừng mười tuổi, vóc dáng gầy gò, cao ráo lại tuấn tú, mặt mày có vài phần giống Phó Nhiêu, chỉ là so với Phó Nhiêu, vẻ mặt nghiêm nghị hơn một chút.
Phó Khôn sắc mặt lạnh lùng, lớn tiếng trả lời: “Hôm nay Liễu Thái phó muốn đến học đường giảng dạy, đệ đã ngưỡng mộ ông ấy từ rất lâu nên chuẩn bị mấy đề tài, muốn thỉnh giáo đôi điều.”
Phó Nhiêu gật đầu: “Vậy đi sớm đi.” Rồi nàng xoay người dặn dò Đào Nhi: “Đến phòng ăn chuẩn bị vài hộp thức ăn cho thiếu gia, bảo Xuân Lai mang theo. Trên đường ăn rồi đi học, dù thế nào thì cũng phải chú ý sức khỏe.”
Dứt lời, ánh mắt dừng ở trên người Phó Khôn. Phó Khôn nghe vậy sắc mặt buồn bực liền tan đi chỉ còn lại vẻ thẹn thùng, hai mắt cụp xuống.
Mỗi ngày cậu đều siêng năng, thắp đèn học đêm, mất ăn mất ngủ chỉ là chuyện thường.
Tổ phụ cậu xuất thân tiến sĩ, đáng tiếc rằng về sau buộc phải từ bỏ công danh, nếu phụ thân còn sống chắc chắn cũng sẽ đỗ đạt, mặc dù cậu chưa từng thấy qua tổ phụ và phụ thân, nhưng trong từ đường Phó gia có treo những lời giáo huấn, mỗi ngày cậu đều tự suy ngẫm về bản thân, cũng biết tổ tiên là Thái phó tiền triều, cậu một lòng muốn trở nên ưu tú, không muốn bôi nhọ gia phong tổ tiên để lại, cũng muốn làm chỗ dựa cho gia tỷ và mẫu thân.
Nếu không phải do cậu không có năng lực thì tại sao Từ Gia lại hủy hôn?
Mỗi lần nhớ tới, Phó Khôn như đang ở trong chảo dầu, chỉ hận không thể sớm ngày đỗ đạt, để có thể nở mày nở mặt, rửa sạch bụi trên người trưởng tỷ.
Thiếu niên thở mạnh một hơi: “Lời tỷ tỷ răn dạy là đúng, ngu đệ nhớ kỹ rồi.”
Cậu lại dập đầu hành lễ với Trịnh thị rồi mới rời đi.
Vừa qua giờ Tỵ, Trần Hành liền dẫn theo một người đầy tớ qua phủ hỏi thăm, Trịnh thị vui vẻ ra mặt, hỏi dài hỏi ngắn, biết được Trần Hành đang ở trọ công xá, bà thiếu chút nữa để cho người ta thuê sát vách, tiện chăm sóc lẫn nhau. Phó Nhiêu biết được tật cũ của bà lại tái phát, nháy mắt liên tục Trịnh thị mới ngừng nói chuyện.
Sau bữa trưa, Phó Nhiêu lo lắng Trịnh thị thăm dò hôn sự của Trần Hành, liền lấy cống dược làm cái cớ, bảo Trần Hành theo nàng đến hiệu thuốc.
Trịnh thị cũng thông minh, thừa dịp Phó Nhiêu về phòng thay quần áo, lặng lẽ kéo Trần Hành xuống chỗ rẽ dưới hiên.
Đình viện hoa cỏ sum suê, hương sen thơm ngát, những hạt mưa tích tụ suốt buổi sáng rơi xuống lá sen tí ta tí tách như tiếng nhạc.
“Hành Nhi, bá mẫu cũng không giấu giếm con, lúc trước nghĩa phụ con có ý kết thân với Phó gia chúng ta, sau đó con rời khỏi Thanh Châu, Nhiêu Nhi vì lỗi của ta mà kết bạn với Từ Gia. Mặc dù đã đính hôn với Từ Gia, nhưng con bé vẫn luôn trong sạch. Hiện tại con bé là Huyện chúa, cũng không làm xấu mặt con. Con hãy nói một câu thật lòng, nếu con có ý với con bé, bá mẫu liền khuyên con bé, nếu không có ý, bá mẫu cũng bớt tâm tư, sớm tìm người nào đó làm rể.”
Trần Hành không ngờ Trịnh thị thẳng thắn như vậy, từ đó sinh ra vài phần kính nể, hắn suy nghĩ một lát rồi khom người hành lễ: “Bá mẫu để mắt đến điệt nhi, là phúc của điệt nhi, lúc trước điệt nhi bôn ba khắp nơi, bỏ lỡ mất Nhiêu muội, sinh lòng hối hận, hiện giờ nàng đã chia tay Từ Gia, điệt nhi cảm thấy rất vui, nếu bá mẫu không chê gia thế điệt nhi đơn bạc, điệt nhi sẽ đối xử với Nhiêu muội hết lòng.”
Trịnh thị nghe vậy mừng rỡ, lại nghe thấy tiếng động từ đầu bên kia, vội vàng giữ chặt hắn, thấp giọng dặn dò: “Hiện tại con bé đang rất chán nản, không thích ta nhắc tới chuyện này, con hãy cho ta chút thời gian, đợi ta lên kế hoạch.”
Đương nhiên Trần Hành nhìn ra mâu thuẫn giữa hai mẹ con, không khỏi bật cười, gật đầu liên tục.
Đầu kia đã truyền đến tiếng bước chân của Phó Nhiêu, Trịnh thị lập tức đi ra hành lang phía sau, Trần Hành giả bộ ngắm cảnh, khi hắn từ hành lang phía sau bước ra thì thấy Phó Nhiêu mặc một bộ váy xanh chậm rãi đi tới, váy bồng bềnh trong gió trông như tiên nữ hạ phàm.
Hắn nhớ lại lời Trịnh thị nói, trong lòng như rót mật đường, buồn phiền trong lòng đều tan biến.
Phó Nhiêu nghĩ rằng Trần Hành đang đợi nàng, không nghĩ gì nhiều, nàng cùng hắn trở về cửa tiệm.
Trần Hành nói cho Phó Nhiêu toàn bộ quá trình xin cống dược và khám nghiệm, Phó Nhiêu ghi nhớ từng thứ một rồi bắt tay chuẩn bị.
“Đúng rồi, nếu muội muốn xin danh sách cống dược thì Thái Y viện muốn kiểm tra các thương gia cống dược cho muội, hiện tại nhà nào đang cung cấp dược liệu cho muội?”
“Một vị thương gia đến từ Thục Trung, tên là Trần Tứ gia, ta thấy ngài ấy có bí quyết rất hay và có sức ảnh hưởng rất lớn.”
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.