6.
Rời khỏi nhà ta, mẹ chồng không vội đưa ta hồi phủ, mà dẫn ta đến Hương Mãn Lâu.
“Này, Tri Thu à, đậu hũ tôm cua ở đây là ngon bậc nhất, hôm nay hai mẹ con chúng ta phải thưởng thức một bữa thật ngon.”
“Dùng bữa xong, ta dẫn con đi dạo phố, lựa chút trang sức và y phục, chứ con ăn mặc giản dị quá rồi, con gái còn trẻ, phải tươi tắn một chút mới đẹp.”
Ta chưa kịp khước từ, mẹ chồng đã vội giữ tay ta lại.
“Không được từ chối, bề trên đã ban, sao có thể khước từ, phải nghe lời!”
Ta nhoẻn miệng cười, lặng lẽ giơ tay tỏ ý cảm tạ. Mẹ chồng thoáng ngẩn ra, rồi thầm thì tự nhủ:
“Phải mau tìm một đại phu giỏi chữa câm cho con bé, lỡ đâu có cách chữa khỏi, một cô nương xinh đẹp nhưng không biết nói thì khi bị người ta gây khó dễ làm sao mà phản bác.”
“Ta cũng phải học chút ít thủ ngữ rồi, không thì lại thành ra ta nói hơi nhiều.”
Ta nghe thấy, bất giác dở khóc dở cười. Thật ra chẳng cần phiền toái đến thế, dạo gần đây, ta đã học chữ từ Diệp Tĩnh Chi, giờ đây đã có thể viết những câu đơn giản.
Trong lúc ăn, ta bèn mượn giấy bút từ chủ quán, viết đôi chữ rồi đưa cho mẹ chồng.
“Cảm ơn mẹ!”
Mắt bà ửng đỏ, siết chặt tay ta, nghẹn ngào nói:
“Tri Thu à, đáng lẽ là ta nên cảm ơn con, còn phải nói lời tạ lỗi với con.”
“Ngày xưa nằng nặc đón con vào cửa là vì có tư tâm của ta trong đó, trông cậy vào hôn lễ mà mong con ta khỏe mạnh, là niềm hy vọng sau cùng của gia tộc. Huống chi, ta không muốn con trai ta ra đi đơn côi.”
“Ta biết, hẳn con cũng đã nghe lời đồn đại, rằng nhà họ Diệp cưới con vào không chỉ để trông cậy vào hỷ sự mà còn… để con tuẫn táng theo. Đúng là thuở ban đầu, mẹ đã nghĩ thế, mong con bỏ qua cho một người mẹ muốn níu giữ con mình mà mất đi lý trí.”
“Tri Thu, con là một cô nương tốt, nên mẹ đã sớm từ bỏ ý nghĩ đó rồi. Sau này, dẫu có chuyện gì xảy đến với Tĩnh Chi, muốn đi hay ở đều tùy ý con, nhà họ Diệp tuyệt không ngăn cản.”
“Tĩnh Chi là một đứa trẻ đáng thương nhưng cũng rất tài giỏi. Lỗi là do mẹ, ngày trước khi mang thai đã trót uống nhầm dược, khiến nó sinh ra yếu ớt bệnh tật, nhưng nó chưa bao giờ trách móc ai!”
“Nếu trời cao có trách phạt, mong rằng tai ương ấy giáng lên mẹ, miễn là Tĩnh Chi có thể bình an.”
“Mấy năm qua, để trị bệnh, nó đã chịu biết bao đau khổ, Tri Thu à, xem như mẹ cầu xin con, hãy giúp thằng bé được vui vẻ, có được không? Mẹ thấy rõ, đối với Tĩnh Chi, con là điều gì đó rất đặc biệt, từ khi con vào phủ, đến cả việc ăn uống của nó cũng trở nên ngon lành hơn bao giờ hết, mẹ và cha chưa từng thấy nó vui vẻ nhẹ nhõm đến thế.”
Ta chớp mắt, lòng cảm khái dâng trào. Thì ra trên đời không chỉ có loại người như cha ta, kẻ vì lợi mà chà đạp con cái, mà còn có những bậc cha mẹ sẵn sàng hy sinh tất cả vì con.
Chắc vì thế mà Diệp Tĩnh Chi mới trở thành con người dịu dàng như ngọc như vậy.
Ta gật đầu, nắm chặt lấy tay bà. Tay bà, cũng như tay của Diệp Tĩnh Chi, đều thật ấm áp.
Về đến Diệp phủ, trời đã khuya. Khi ta bước vào phòng, chàng ấy vẫn chưa nghỉ ngơi, chỉ tựa đầu vào thành giường đọc sách.
Thấy ta trở về, chàng vẫy tay gọi.
“Về rồi à, hôm nay có vui không?”
Ta bước lại gần, sửa lại chăn cho chàng rồi giơ tay ra hiệu.
“Trời đêm lạnh, phải cẩn trọng.”
Chàng khẽ lắc đầu, cười dịu dàng.
“Ta sơ ý rồi, lần sau nhất định sẽ nhớ.”
Ta nhìn chàng, trong lòng bỗng trỗi dậy dũng khí, ta không chút do dự vươn tay, ôm chặt lấy thắt lưng chàng, chậm rãi tựa đầu vào ngực chàng.
Chàng đột nhiên cứng người, rồi đôi tay ấm áp vỗ về trên vai ta từng chút từng chút.
“Có vẻ tiểu cô nương nhà ta hôm nay có chút phiền muộn, hay là… ông lão bán kẹo hồ lô không ra phố? Để ta nghĩ xem, hai hôm nữa, ta cùng nàng đi mua có được không?”
“Rồi ta sẽ dẫn nàng tới tiệm bánh đậu ngọt ở thành Nam, mua thêm hai hộp bánh hạt dẻ, mới ra lò nóng hổi thơm lừng.”
“Còn nữa, trong mấy tờ khế đất mà cha đưa, ta nhớ có một trang viên nhỏ có dòng suối ấm, nước chảy quanh năm, ta dẫn nàng đến đó xem thế nào? Nếu nàng thích, chúng ta ở lại vài hôm.”
Ta tựa vào ngực chàng, nhè nhẹ gật đầu.
Cảm tạ chàng, Diệp Tĩnh Chi.
Ta hiểu rằng dù là thái độ ân cần của mẹ chồng với ta, hay sự thay đổi bất ngờ của mọi người trong Diệp phủ, đều là nhờ chàng.
Ngay cả hôm nay mẹ chồng đi cùng ta về nhà mẹ đẻ, cũng là vì chàng tự mình đến gặp bà.
Chàng, một người luôn dịu dàng ôn hòa, nhưng vì ta mà tự tay nghiêm trị những kẻ lén lút ức hiếp ta.
Vậy mà khi đối diện với những lời cay độc nguyền rủa chàng, chàng chẳng hề để tâm.
Thậm chí, vì lo lắng mình bất trắc, chàng đã âm thầm chuẩn bị sẵn đường lui cho ta.
Diệp Tĩnh Chi!
Thật may mắn cho Cố Tri Thu khi được chàng đối đãi chân tình như thế.
7.
Ngày hôm đó, mặc cho chàng ra sức phản đối, ta vẫn kiên quyết nằm bên cạnh chàng. Chàng khẽ thở dài, rồi vòng tay kéo ta vào lòng. Ta bỗng đỏ mặt, có chút thẹn thùng nhưng chẳng nỡ rời xa.
“Tri Thu, từ nay nàng không được hối hận đâu đó!”
Trên đỉnh đầu, giọng chàng vang lên, kiên định không cho phép ta khước từ.
Sao ta lại hối hận được, Diệp Tĩnh Chi!
Ta vòng tay ôm lấy eo chàng, tìm một tư thế thật thoải mái. Thế nhưng chỉ thoáng chốc, ta nhận ra cơ thể chàng đang ngày một nóng lên.
Chẳng lẽ là sốt rồi sao?
Ta tính đưa tay lên thử trán chàng, nhưng chàng lập tức cản lại.
“Tri Thu, đừng động.”
Ta bỗng nhiên hiểu ra, do dự một lúc, ta ngượng ngùng định cởi áo choàng của chàng, thì chàng đã giữ chặt lấy đôi tay ta.
Chàng thở dốc, giọng trở nên trầm khàn.
“Bây giờ vẫn chưa phải lúc.”
Mặt ta đỏ bừng, vội lùi lại. Đúng, chàng vẫn chưa hoàn toàn bình phục, phải chăm sóc thêm cho chàng.
Nửa năm sau, bệnh tình của Diệp Tĩnh Chi không tái phát nữa, trừ những lúc giao mùa dễ cảm lạnh hơn, còn lại chàng đã khỏe mạnh như người thường.
Diệp Tĩnh Chi phục hồi sức khỏe, vẻ phong nhã, tài hoa của chàng cũng dần bộc lộ.
Người trong thành khi nhắc đến chàng, chẳng còn nghĩ đến một bệnh nhân yểu mệnh, mà là một Diệp Nhị thiếu gia phong thái tuấn dật, tài hoa trác việt.
Những nhà có con gái trong thành cũng bắt đầu nảy sinh những mưu toan. Trong mắt họ, một nữ tử câm như ta chẳng đáng bận tâm, làm sao xứng đáng với vị trí Nhị thiếu phu nhân nhà họ Diệp, hoàng thương bậc nhất thiên hạ?
Nửa năm qua, không chỉ Diệp Tĩnh Chi hồi phục, mà Diệp gia cũng trở thành gia tộc hoàng thương đệ nhất thiên hạ. Nếu như từ nhỏ, Diệp Tĩnh Chi đã nổi tiếng tài hoa, thì đại thiếu gia Diệp Hàm Chi lại là người có tài trí kinh doanh hiếm thấy.
Ba năm trước, gia nghiệp Diệp gia giao cho huynh ấy, từ chỗ là phú hộ trong thành vươn lên thành hoàng thương số một.
Đến cả cha ta cũng lắm lần truyền lời cho ta, muốn đưa nhị tỷ vào Diệp phủ.
Phải, so với kẻ cứng cỏi như ta, nhị tỷ ngoan ngoãn, dễ bảo hơn nhiều.
Nhưng ta đâu còn là Cố Tri Thu của ngày xưa.
Ân dưỡng dục đã trả xong từ khi ta xuất giá.
Nửa năm qua, Diệp Tĩnh Chi không chỉ dạy ta đọc sách viết chữ, mà còn chỉ ta cách quản lý sản nghiệp.
Ta hiểu rằng dù chàng đã dần dần phục hồi, nhưng chàng vẫn luôn mong ta có thể tự lập.
Giữa thời buổi nữ nhân phải nương tựa nam nhân, suy nghĩ của Diệp Tĩnh Chi thật khiến người khác không khỏi kinh ngạc.
Chàng chưa bao giờ hỏi ta về quá khứ, chỉ lặng lẽ bù đắp tình thương mà ta đã thiếu vắng, tận lực đối tốt với ta.
Không những thế, chàng còn từng bước dạy ta cách đối tốt với chính mình.
Vậy nên, ta không thể để chàng thất vọng.
Những cô nương tìm đến trêu chọc ta ngày một nhiều hơn, có lẽ vì ta không biết nói, họ lại hết lần này đến lần khác thử lòng, lời lẽ ngày càng thêm chua chát.
Cuối cùng, trong một lần ra ngoài kiểm tra sản nghiệp, ta bị Mộ Khả tiểu thư của nhà huyện lệnh chặn ngay trước cửa.
“Ngươi chính là Cố Tri Thu?”
Ta nhìn nàng, cúi chào nhẹ nhàng.
Nàng đứng trước mặt bật cười khinh bỉ.
“Quên mất là ngươi bị câm, lại là một đứa nhà quê nữa.”
“Nhìn ngươi quê mùa hèn mọn thế kia, ngươi dựa vào đâu mà xứng với Diệp Nhị thiếu gia?”
“Không cần tiểu thư phải bận tâm đến chuyện ấy, vì người không xứng chính là ta.”
Một giọng nói quen thuộc từ phía sau vang lên, Tĩnh Chi bước đến bên cạnh ta, dịu dàng khoác lên người ta chiếc áo choàng trắng.
8.
“Lạnh rồi, ra ngoài sao không mặc thêm áo?”
Ta khẽ mỉm cười trấn an, nắm lấy tay chàng kéo về hướng về nhà. Nhưng chàng vẫn đứng yên, chẳng hề nhúc nhích.
“Tri Thu, đợi ta một chút.”
Trong ánh mắt khó hiểu của ta, chàng chậm rãi bước về phía Mộ Khả.
“Mộ tiểu thư, phu nhân của ta tuy không thể nói, nhưng điều ấy chẳng ảnh hưởng đến người khác. Nếu nàng có điều gì mạo phạm, cô cứ tìm đến Diệp gia, chúng ta sẽ bồi thường đầy đủ.”
“Nhưng nếu có kẻ nào cố tình nhắm vào nàng vì nàng không thể lên tiếng để tự vệ, thì Diệp Tĩnh Chi này chẳng cần phải tỏ ra nhân từ, bất kể là ai, cũng sẽ phải trả giá!”
“Hôm nay, ta cũng muốn nói điều này, xin các vị chứng giám: từ xưa Diệp gia ta có gia quy, rằng con cháu Diệp gia, suốt đời chỉ cưới một người, chứ không nạp thiếp.”
“Về phần ta, Diệp Tĩnh Chi, dù sau này có thế nào đi nữa, cũng chỉ có một thê tử duy nhất, là Cố Tri Thu.”
Mặt Mộ Khả sượng đi, nàng giận dữ chỉ tay vào ta, giọng đầy phẫn nộ.
“Diệp Tĩnh Chi, ngươi có biết ngươi đang nói gì không?”
“Nàng xuất thân thậm chí còn chẳng bằng nha hoàn của ta, vậy mà ngươi lại chọn nàng?”
Chưa đợi Tĩnh Chi trả lời, ta tiến lên một bước, nắm chặt lấy tay chàng.
Tĩnh Chi khẽ quay đầu, nhìn ta cười nhẹ nhàng.
“Ít nhất, nàng thiện lương và đảm đang hơn cô, chẳng phải sao?”
“Mộ tiểu thư, hôm nay ta nể mặt giữ lại chút thể diện cho cô, hy vọng sau này cô biết tự trọng, đừng đến quấy nhiễu phu nhân của ta nữa!”
Lời này quả thật chẳng khách khí gì, Mộ Khả, dù ngông cuồng cỡ nào, cũng không tránh khỏi đỏ bừng mặt, giậm chân rồi bỏ chạy.
Ta lo lắng nhìn Tĩnh Chi. Dù sao cũng là dân thường, đối đầu với quan lại vốn không dễ dàng gì.
Tĩnh Chi khẽ chạm vào mũi ta, cười nói: “Yên tâm đi, dù là thương nhân, thì Diệp gia cũng là hoàng thương, bọn họ không dám làm gì đâu.”
“Xem ta mua gì cho nàng này?”
Nói rồi chàng rút từ tay áo ra một củ khoai nướng nóng hổi.
Ta không khỏi vừa mừng vừa ngại. Từ ngày ta lén nướng khoai cho chàng, chàng đã thích món này đến nỗi cứ cách dăm ba hôm lại nhắc.
Ta nhận lấy củ khoai, từ từ bóc lớp vỏ cháy bên ngoài, lộ ra phần thịt vàng ươm, rồi đưa đến bên miệng chàng. Chàng cắn một miếng, làm nũng kéo áo ta:
“Không ngon bằng khoai nàng nướng.”
“Nếu cả đời có thể ăn khoai do nàng nướng thì tốt biết bao.”
“Được!”
Lời đồng ý của ta buột miệng thốt ra.
Chàng nhìn ta, ánh mắt vui sướng.
“Tri Thu, nàng lại nói chuyện rồi!”
Giây sau, chàng thoáng lo lắng.
“Thê tử, từ giờ nàng nói ít lại nhé, được không?”
Chàng dường như hiểu điều gì đó về việc ta thỉnh thoảng cất lời. Mỗi lần mẹ chàng định mời đại phu chữa bệnh câm cho ta, chàng đều tìm cớ ngăn cản, mặc cho thương ngày ta chỉ nhức đầu cảm mạo, chàng đã lo lắng như lâm đại nạn rồi.
Thế nhưng chàng chưa bao giờ nói rõ điều ấy, cũng như chàng không hề thắc mắc vì sao từ khi ta về làm thê tử chàng, bệnh của chàng dần tốt hơn.
Đây là bí mật ngầm giữa chúng ta.
Lời nguyện cầu nói ra, điều ước nhất định sẽ thành.
Diệp Tĩnh Chi, ta nguyện dùng sinh mệnh để thắp sáng ngọn đèn tưởng chừng như đã tàn của chàng. Cái giá ấy, chàng sớm đã trả cho ta rồi.