Kết thúc:
Đêm ấy, sau khi trở về, chúng ta chính thức động phòng.
Sau đó, chàng ôm ta, ánh mắt lấp lánh chờ đợi.
“Tri Thu, nàng có muốn cùng ta ngắm nhìn thế giới ngoài kia không?”
Ta ngạc nhiên nhìn chàng.
Thế giới bên ngoài ư?
“Từ nhỏ đến giờ, ta đã nghe đại ca nhắc đến bao nơi kỳ thú: vùng Giang Nam với nhà cửa xây trên mặt nước, hoàng hôn rực rỡ trên sa mạc, dãy núi quanh năm phủ trắng tuyết…”
“Ta đã bàn bạc với cha mẹ rồi, cuộc đời này, họ chưa từng có cơ hội bước ra khỏi cánh cửa này. Nay trời cho ta một cơ hội sống, chi bằng sống theo cách mới.”
“Tri Thu, đi cùng ta, tự mình trải nghiệm thế giới ấy, được không?”
Sống theo cách mới, phải, chẳng phải ta cũng đang sống theo cách mới hay sao!
Ta không chút do dự gật đầu.
“Được, chúng ta sẽ cùng nhau ngắm nhìn thế giới bên ngoài!”
Ngoại truyện: Diệp Tĩnh Chi
Hay tin mẹ muốn tìm người về xung hỉ và tuẫn táng theo ta, ta đã kịch liệt phản đối.
Nhưng khi thấy mẹ khóc lịm trước mặt, ta không đành lòng đành gật đầu.
“Nếu ta qua đời, hãy để cô nương ấy đi.”
Là con cái, chẳng những không thể phụng dưỡng cha mẹ, còn khiến cha mẹ suốt ngày lo lắng.
Với lại, sao ta có thể làm liên lụy thêm một cô nương vô tội chứ?
Ta nhắm mắt lại, không tránh khỏi tự khinh bỉ bản thân.
Bao năm nay, mẹ vì ta đã tìm nhiều danh y, nhưng cuối cùng cũng đành bó tay. Vì vậy, họ chỉ có thể đặt hy vọng vào chuyện xung hỉ mơ hồ này.
Xung hỉ, hừ… Diệp Tĩnh Chi, ngươi đúng là tội nhân.
Ngày định hôn, ta thổ huyết rất nhiều, mẹ vô cùng hoảng sợ, thậm chí muốn nàng nhập phủ ngay trong ngày.
Ta cố sức ngăn cản, ánh mắt đầy khẩn cầu.
Nếu hôm nay ta chẳng may không qua khỏi, cũng coi như giải vây cho nàng.
Nhưng trời chẳng nghe lời ta, nàng vẫn tiến vào cửa Diệp gia.
Ta từng xem bát tự của nàng, Cố Tri Thu, một cái tên thật đẹp.
Ta không biết liệu nàng có tự nguyện gả cho ta hay không, nhưng ta không thể cứ thế liên lụy nàng.
Vì thế, ta đặt tất cả ngân phiếu bên cạnh giường, sẵn sàng cho nàng bỏ trốn.
Vậy mà nàng không chịu đi.
Trong đêm tân hôn, nàng được dìu ngồi bên giường ta. Ta đưa tay kéo khăn voan, thấy đôi mắt long lanh như mắt nai của nàng.
Một cô nương bé bỏng.
Lại còn là một cô nương câm.
Ta đưa túi ngân phiếu cho nàng.
“Cô nương, khụ khụ… cưới nàng chẳng phải ý nguyện của ta. Ta không muốn… không muốn làm hại thêm bất kỳ người vô tội nào. Nàng… khụ khụ… cầm lấy số tiền này mà đi!”
“Ta… ta đã bố trí người chờ sẵn ở cửa sau…”
Lời còn chưa dứt, ta ho dữ dội, thổ ra một ngụm m//áu.
Có lẽ nàng sẽ sợ hãi nhỉ?
Ta nghĩ thế.
Nàng đứng lên định gọi người, ta vội giữ lấy tay nàng.
Trông bộ dạng ta thế này, ai cũng sẽ kinh sợ thôi.
Nhưng nàng rất cẩn thận đỡ ta nằm lại, rồi như thể chẳng nghe lời ta, cứ yên lặng rửa mặt, sau đó tựa mình vào tràng kỷ mà ngủ.
Ta bỗng thấy trong lòng một chút ích kỷ, có lẽ nào nàng tự nguyện ư?
Có lẽ nào nàng bằng lòng ở lại bên ta?
Có lẽ nào…
Diệp Tĩnh Chi, ngươi đúng là đáng khinh.
Ta nhắm mắt, lòng thầm mắng bản thân.
Không lâu sau, ta nghe tiếng nàng trở mình.
Ta nhìn qua dĩ bánh ngọt trên bàn. Chắc cô nương nào cũng thích món này nhỉ?
Ta nằm lại giường, nghe tiếng nhai cố nén lại của nàng, lần đầu tiên cảm nhận rằng mình vẫn còn sống.
“Cô nương, nếu nàng không chịu rời đi thì cứ vậy đi, cũng coi như đây sự tham lam của ta!”
“Nàng yên tâm, chỉ cần ta còn sống một ngày, sẽ bảo vệ nàng một ngày. Nếu một mai ta thật sự không còn, cũng sẽ sắp xếp mọi thứ chu toàn, nhất quyết không liên lụy đến nàng!”
Cuối cùng ta vẫn phải nhượng bộ trước lòng riêng của mình.
“Chàng nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Trong bóng tối, giọng nàng rõ ràng và thanh thoát.
Nàng biết nói?
Ta vội ngồi bật dậy.
Nhưng mặc ta nói gì, nàng cũng chẳng đáp thêm lần nào nữa.
Những ngày sau đó, nàng chưa từng mở miệng nói, dù bị người khác khinh khi, nàng cũng chẳng đáp lại.
Ta nhớ đến biểu muội bên nhà ngoại, đi đường vấp ngã thôi cũng khóc nhờ thúc thúc tìm công lý, huống chi bị người ta dè bỉu chê bai.
Một cơn giận bỗng nhiên dâng lên trong lòng, từ nhỏ đến lớn nàng đã chịu bao nhiêu thiệt thòi, ngay đến một hạ nhân cũng dám khinh miệt nàng.
Phải rồi, nếu có ai sẵn sàng bênh vực nàng, đâu có để nàng phải gả cho một kẻ sắp ch//ết như ta.
Diệp Tĩnh Chi, nếu chẳng ai đối xử tốt với nàng, vậy ngươi hãy làm điều đó!
Không biết có phải nhờ xung hỉ hay không mà bệnh tình của ta bắt đầu thuyên giảm thật.
Mẹ cũng chẳng dám tin, bao năm qua, bao danh y đều chịu thua cơ mà.
Trực giác mách bảo rằng điều này có liên quan lớn đến Tri Thu.
Duyên Khởi đại sư ở chùa Thừa Ân là người bạn tri kỷ ít ỏi của ta, một bậc cao nhân, y thuật cao siêu, nhưng cũng bó tay với bệnh của ta.
Khi đại sư đến tái khám, nghe về Tri Thu, người rơi vào trầm ngâm.
“Tiểu hữu Tĩnh Chi, có lẽ bần tăng đã hiểu.”
“Trên thế gian rộng lớn này, tồn tại nhiều người mang năng lực khác thường, nhưng năng lực ấy thường đi ngược tự nhiên, nên họ không tránh khỏi khiếm khuyết.”
“Theo lời tiểu hữu, cô nương Tri Thu này có thể mang năng lực ngôn linh, lời nói nói ra đều trở thành sự thật, đa phần những người như vậy sinh ra đều mắc chứng câm.”
“Ngôn linh mở miệng, điều ước thành thực, nhưng phải trả cái giá đắt.”
Giá đắt?
Ta hoảng hốt, vội vàng hỏi:
“Đại sư có biết, cái giá ấy là gì không?”
Duyên Khởi đại sư lắc đầu.
“Bần tăng không rõ, nhưng với tốc độ hồi phục này, hẳn là nàng tự nguyện và rất kiên định. Tiểu hữu, xin hãy trân trọng tấm chân tình này.”
Tri Thu, Cố Tri Thu!
Ta vô thức đưa tay lên ngực, khẽ thì thầm tên nàng.
Diệp Tĩnh Chi này có đức gì, tài gì mà được nàng đối đãi như thế.
Cửa phòng khẽ mở, cô nương nhỏ bé trong bộ y phục xanh ngọc bưng mâm cơm tiến vào, thấy ta liền mỉm cười nháy mắt tinh nghịch.
Ta không khỏi cay khóe mắt.
Diệp Tĩnh Chi, ngươi phải cố sống thật tốt.
Còn sống là còn có thể đối xử tốt với nàng, còn sống để không phụ tấm chân tình nàng dành cho.
Còn sống, để trở thành chỗ dựa vững chắc nhất cho nàng.
Nếu nàng muốn, sẽ là phu quân danh chính ngôn thuận.
Sẽ cùng nàng sống cuộc đời mà nàng mong mỏi.