Văn án
Khi chiếc máy bay rơi vào trạng thái mất lực nâng, mọi người hoảng loạn.
Trong khoảnh khắc cận kề cái ch.ế.t, cơ trưởng – cũng là bạn trai tôi – bật ra một câu, giọng khản đặc nhưng rõ ràng:
“Nếu cùng cô ấy ch.ế.t, ít nhất cũng coi như có nhau trọn đời rồi, đúng không?”
“Cô ấy”… là nữ cơ phó ngồi cạnh anh – người mà anh yêu thầm từ lâu.
Sự cố được xử lý, chuyến bay hạ cánh thần kỳ.
Bọn họ được truyền thông tung hô như anh hùng.
Còn tôi – người đang ở tháp chỉ huy hôm ấy – lặng lẽ nộp đơn từ chức.
Nhiều năm sau, tôi bước lên một chuyến bay. Giọng phát thanh vang lên từ buồng lái:
“Tôi là cơ trưởng Chu. Tôi đang chờ một người trở về nhà.”
Khi anh bước khỏi máy bay, tôi đứng chờ cuối cầu thang, nở một nụ cười không hề ấm áp:
“Cơ trưởng Chu, vẫn chưa chôn chung với cô Hứa à? Hay còn đang thiếu tiền mua quan tài?”