Khi trở về phủ, ta thậm chí còn huýt sáo.
Mẫu thân lại nói mình bị cảm lạnh, nằm trên giường nhiều ngày liền.
Bà không cho ta chăm bệnh, thậm chí cả việc thỉnh an cũng miễn, nói là muốn tĩnh dưỡng, thực chất chỉ là không muốn gặp ta.
Như vậy càng hay, ta liền gửi thiệp mời cho bằng hữu tốt là Trương Ỷ.
Nhà nàng vì sự cố cháy nhà lần trước mà tạm thời dọn đến Tây Uyển, mới chuyển về lại vài ngày trước sau khi nhà được sửa chữa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Vì nàng đã trở về, ta tất nhiên phải đến thăm hỏi.
Kiếp trước, ta không còn cơ hội gặp lại nàng, ta vừa gả vào nhà họ Thẩm chưa bao lâu, nàng đã theo phụ mẫu đi sứ Tây Vực, cắt đứt hoàn toàn liên lạc với ta.
“An An, thật lòng xin lỗi, lần trước để ngươi bị hoảng sợ rồi.” Trương Ỷ gặp ta, vô cùng áy náy.
Ta lắc đầu, mỉm cười nói: “Cũng may là không có gì nguy hiểm. Đúng rồi, lần cháy nhà này đã tìm ra nguyên nhân chưa?”
Trương Ỷ nghiêm túc, hạ giọng nói: “Sau khi cha ta điều tra, quả thật phát hiện ra vài điểm đáng ngờ. Chỉ là vì không ai bị thương vong nên chuyện này cũng không truy cứu thêm.”
Ta lập tức trở nên hứng thú: “Nói nghe thử xem.”
Trương Ỷ kể, sau khi xảy ra vụ việc, gia đinh khi kiểm tra nguồn gốc ngọn lửa đã phát hiện khá nhiều vụn gỗ dưới chân tường phía Tây và xung quanh còn vương vãi tro than.
“Trước khi xảy ra việc, sảnh Tây vừa được sơn lại lớp sơn mới, thợ sơn trước khi sơn đã mài dũa các xà nhà và cột trụ, nên có thể đám vụn gỗ này là do thợ không cẩn thận để sót lại, chứ không hẳn là có người cố ý.”
“Còn về tro than, khi đó để chúc mừng sinh nhật tròn một tuổi của tiểu đệ, phủ ta đã chuẩn bị rất nhiều pháo hoa và pháo đốt, có thể là hạ nhân khi lấy pháo đã làm vỡ bao pháo, khiến tro rơi vãi khắp nơi.”
“À, lửa vốn không đến nỗi bùng to như vậy, nhưng đúng lúc đó trời lại trở lạnh, lớp sơn trên xà nhà chưa khô hoàn toàn, gặp lửa liền bén ngay.”
Nghe xong lời của Trương Ỷ, ta không khỏi cau mày: nhiều trùng hợp đến thế sao?
“Vậy còn tiểu thư nhà họ Chu là sao? Sao nàng ấy lại vào thư phòng? Ta nhớ nhà họ Chu chẳng qua là gia đình nhỏ bé, chức vị của họ cũng chỉ là quan nhỏ thất phẩm, chẳng có mối liên hệ gì với nhà ngươi, theo lý không thể nào mời họ tham gia tiệc mà?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn – https://monkeyd.com.vn/phu-quan-trung-sinh/phan-4.html.]
“Phu nhân nhà họ Chu đi theo Tần Nhị phu nhân, ngươi biết đấy, Tần Nhị phu nhân là thân thích của đại tẩu ta, phu nhân nhà họ Chu đã lân la kết thân với Tần Nhị phu nhân, đoán chừng là nhờ bà ấy xin giúp, muốn mượn cơ hội này để kết giao mối quan hệ.”
“Còn về việc tiểu thư nhà họ Chu vì sao lại một mình vào thư phòng, chúng ta cũng không rõ. Vốn dĩ muốn hỏi nàng ta đôi lời, nhưng sau khi được Thẩm công tử cứu ra, nàng ta ở lại luôn nhà họ Thẩm, ngay cả người nhà họ Chu cũng không thể gặp được.”
“Ai da, ngươi nói xem, nhà họ Thẩm này làm việc cũng thật là không có quy củ, chẳng qua là nhà họ Chu kia không danh tiếng, lại có ý muốn kết giao với quyền quý, chứ nếu đổi lại là nhà nào thanh danh cao quý, công tử nhà họ Thẩm làm việc lỗ mãng như vậy, chắc chắn không yên ổn được!”
Trong lòng ta lẩm nhẩm: Tần Nhị phu nhân.
Ta nhớ đời trước, khi ta xuất giá, Tần Nhị phu nhân cũng đến để tặng quà cưới. Lúc đó, ta mới biết bà là bằng hữu tốt của mẫu thân ta thời còn trẻ.
Do theo chồng nhậm chức nơi xa từ sớm, mãi đến hai năm gần đây bà mới trở về kinh thành và nối lại mối quan hệ với mẫu thân ta.
Giữa kinh thành, việc các phu nhân quyền quý qua lại với nhau không có gì lạ, nhưng có thể loanh quanh kết nối mẫu thân ta với Chu Doanh thì thật là kỳ lạ.
Chia tay Trương Ỷ, ta dặn nàng dù có đi Tây Vực cũng phải thường xuyên liên lạc với ta.
Trương Ỷ cười nói: “Cha ta hôm nay mới định xong nhiệm vụ này, mà ngươi đã biết tin rồi, tai của ngươi quả là nhanh nhạy đấy.”
Ta cười đùa vài câu cho qua chuyện, vừa định quay đi thì Trương Ỷ lại gọi ta.
“Đúng rồi, lần này Xuyên trù nương mà mẫu thân ngươi giới thiệu thật sự rất giỏi, nhờ đó mà buổi tiệc của nhà ta giữ được không ít thể diện, mẫu thân ta vẫn luôn muốn đến tận nơi cảm tạ mẫu thân ngươi.”
Trong lòng ta bỗng dâng lên cảm giác bất an, liền hỏi: “Ngươi nói đến Xuyên trù nương, có phải là vị đầu bếp tổ tiên từng làm việc trong Ngự Thiện Phòng đó không?”
Trương Ỷ cười đáp: “Chính là bà ấy.”
Là bà ta sao? Xuyên trù nương vốn là đầu bếp trong phủ ngoại tổ ta, sau này khi ngoại tổ ta dọn đến Cựu Đô, bà ấy không đi theo mà ở lại đây.
Mọi yến tiệc lớn nhỏ trong nhà ta đều do Xuyên trù nương lo liệu.
Đời trước, khi ta gả vào nhà họ Thẩm, mẫu thân sợ ta không chăm sóc tốt cho Thẩm Thanh, còn đặc biệt nhờ Xuyên trù nương dạy bảo ta một chút.
Mẫu thân dặn dò ta rằng mọi việc đều phải tự tay làm, nấu ăn bằng chính đôi tay mình, như vậy mới được coi là một người vợ đảm đang.
Thế nhưng, suốt đời mẫu thân chưa từng bước vào bếp, chưa từng nấu cho cha ta một bát canh.