
Lần đầu “v.à.0 n.g.h.ề” của ta với tư cách một s.á.t t.h.ủ tân binh…
Người cần á/m s/á/t?
Đế Sư đương triều.
Nghe đồn người này thân thể yếu như sợi bún, gió thổi cũng phải bám cột mới đứng vững, ngày nào cũng uống thuốc đến mức hơi thở toàn mùi d.ư.ợ.c.
Ta lập tức nghĩ:
“Món này dễ như ăn bánh!”
Đêm ấy, ta lẻn vào phủ hắn, bước chân nhẹ như mèo, hô hấp khẽ như gió.
Một tay rút độc phấn, tay kia nhấc nắp trà — chuẩn bị “rắc gia vị định mệnh” vào chén.
Tất cả diễn ra suôn sẻ.
Cho đến khi một giọng nói bình thản vang lên sau lưng:
“Ngươi đang pha trà… hay học cách nêm canh vậy?”
Tay run rẩy.
Ta cúi đầu nhìn… bàn trà trắng tinh, giờ loang lổ đầy độc phấn lấp lánh như tuyết phủ.
Ta ngẩng đầu lên — và thấy hắn.
Đế Sư đương triều, dáng tựa lưng nhàn nhã, ánh mắt dửng dưng như thể đang xem hí kịch.
Hắn cầm chén trà, thổi nhẹ, nhấp một ngụm, rồi chậm rãi hỏi:
“Lần đầu làm nghề đúng không?”
Ta: “…”
Trong đầu chỉ còn một câu vang vọng: “Sao lại thành ra thế này?!”

Ngọc Bảo Hân Nguyễn
truyện hay nma hơi tiếc đoạn cuối=<
Ngọc Bảo Hân Nguyễn
Cũng hay phết, nma kết kiểu kết mở nên tui vẫn chưa ưng lắm. muốn thấy nữ 9 chữa xong bệnh rùi 2 ng lấy nhau cơ TT