Bản tóm tắt
Mở mắt ra, tôi trở về đúng thời điểm Vương Y Y hỏi tôi về nguyện vọng thi đại học.
Kiếp trước, tôi coi con bé như con ruột, hết lòng lo lắng cho tương lai của nó.
Vậy mà đến năm tôi 43 tuổi, nó lại rút dao từ trong chiếc bánh kem sinh nhật, đâm thẳng vào tim tôi.
Ánh mắt nó đầy căm hận: “Dì khuyên tôi học máy tính, lại khuyên Giang Thu học tài chính! Nếu không phải tại dì, tôi đã là vợ của sếp công ty rồi! Đồ thiên vị, đi ch đi!”
Còn Lương Khả Khả, người bạn thân tôi từng xem như chị em ruột, chỉ cười khoái trá, ghì chặt tôi lại: “Chị em tốt à, cứ yên tâm mà ch đi. Chồng cậu mình sẽ chăm sóc giúp, còn con mèo của cậu… mình sẽ đem đi vứt.”
Chúng phân thây tôi và con mèo, ném lên núi Ai Lao cho thú dữ xé xác, rồi còn dựng chuyện rằng tôi đòi mang mèo lên núi check-in.
Xác tôi bị gặm nhấm đến mức không còn nguyên vẹn, còn con mèo… thậm chí không tìm thấy một mẩu xương.
Vì xấu hổ, chồng tôi đã yêu cầu cảnh sát khép lại vụ án.
Tôi hận lắm!
Lần này, tôi sẽ không để bi kịch ấy lặp lại.
Hay quá