Văn án
Khi đi bệnh viện khám thai, tôi từng nghĩ, chỉ cần đứa trẻ này ra đời bình an, chúng tôi sẽ có cơ hội làm lại từ đầu.
Tôi lại bị sắp xếp bí mật để phá thai. Nhưng trong khoảnh khắc mơ hồ trên bàn phẫu thuật, tôi lại nghe thấy giọng một người đàn ông quen thuộc – lạnh lùng đến tàn nhẫn:
“Giải quyết đi. Tôi không thể giữ lại đứa nhỏ này.”
Ai đó khẽ thở dài:
“Là bé gái. Rất khỏe mạnh.”
Tôi cố gắng mở mắt, cổ họng muốn hét lên nhưng vô lực. Giống như rơi xuống đáy nước, vùng vẫy mãi mà không lên được bờ.
“Anh định hy sinh cả máu mủ chỉ vì một người đàn bà không thuộc về anh?” – một giọng khác xen vào, mang theo bất đắc dĩ.
“Cô ấy sẽ không chấp nhận đứa bé này. Giữ nó lại, tôi sẽ mất cô ấy mãi mãi.”
Tiếng khóc non nớt vang lên — rồi tắt lịm.
Tôi không nhớ mình đã khóc từ lúc nào, chỉ biết tim như vỡ ra từng mảnh.
Lúc này đây, tôi đã không còn lý do nào để tiếp tục tin tưởng người đàn ông đó nữa.