Văn án
Tôi đang đứng trong phòng thử váy cưới, xoay một vòng trước gương, thì đột nhiên…
“TING — Ký ức kịch bản đang được tải xuống…”
Trước mắt tôi hiện lên hàng loạt câu chữ như đạn bắn:
【Nữ phụ não tàn, váy cưới đẹp đến đâu cũng không thay đổi được số phận bị vứt bỏ.】
【Nam chính cưới cô chỉ để tiện tiếp cận nữ chính.】
【Văn Tranh đâu rồi? Lẽ ra anh ta phải thích nữ chính chứ? Sao còn nhìn chằm chằm váy của nữ phụ như muốn… ăn sống?】
Cảm giác lạnh sống lưng lan dần từ gáy xuống gót chân.
Tôi – Văn Ngọc – là nữ phụ độc ác?
Lại còn chết dưới bánh xe tải vì làm hại nữ chính thất bại?
Tôi quay phắt lại, thấy “anh trai nuôi” Văn Tranh đang dựa vào khung cửa, ánh mắt lạnh như hồ băng giữa đông… lại nhìn tôi như thể con mồi mắc bẫy.
Tôi run giọng:
“Anh… em không lấy chồng nữa.”
Khóe môi Văn Tranh khẽ cong lên.
Giống như đã đợi câu này cả đời.