1.
Mười ngày sau, ta để lại một bức thư cho Lý Trung Lưu, đồng ý từ hôn.
Không cáo biệt gia đình, vào sáng sớm ta mang theo hành lý đơn giản, lặng lẽ rời khỏi phủ Quốc Công.
Hiện tại bọn họ đã có nữ hầu gia độc nhất vô nhị thiên hạ làm nghĩa nữ, còn ta, nữ nhi chỉ biết làm nữ công, chỉ khiến họ thêm mất mặt mà thôi.
Đến cổng thành, ta thấy trên tường dán một tờ thông báo.
Chiêu mộ một nhóm nữ phó biết làm áo bông, cùng quan binh áp tải lương thảo đến Ngọc Môn Quan.
Ta cười, thì ra biết làm nữ công cũng không phải hoàn toàn vô dụng. Có thể kiếm sống, vừa vặn đúng sở trường của ta.
Vui vẻ đăng ký tham gia, may mắn hôm ấy là ngày chiêu mộ cuối cùng.
Sau hơn bốn tháng bôn ba, cuối cùng cũng đến Ngọc Môn Quan.
Vừa vào quân doanh, mười mấy nữ phó chúng ta được phân công nhiệm vụ ngay lập tức.
Vì khí hậu bên ngoài Ngọc Môn Quan rất lạnh, ngoài việc may áo bông, chúng ta còn phải vá sửa quần áo rách cho binh lính.
Ngày tháng trôi qua bận rộn, chẳng còn thời gian dư thừa xuân đau thu buồn, ta thậm chí không còn nhớ đến những ngày làm tiểu thư thế gia ở kinh thành.
Đường kim mũi chỉ trong tay khiến ta tìm lại được cảm giác trọn vẹn của sinh mệnh.
Đúng vậy.
Ta chỉ là một nữ tử bình thường, chỉ biết làm nữ công.
Nghiêm Lạc Xuân cầm đao kiếm, còn ta cầm kim chỉ, tú nương sao có thể so với Hoa Mộc Lan?
Lý Trung Lưu thân là Tần vương, tương lai có khả năng kế thừa đại thống, quả thực cần một thê tử như Nghiêm Lạc Xuân để giúp hắn khai cương thác thổ.
Nghĩ đến đây, lòng ta lại nhẹ nhõm.
02
Nửa đêm, ta ngồi dưới ánh đèn dầu vá quần áo.
Trước mặt là hơn mười chiếc áo rách cần vá, ước chừng phải làm đến canh ba mới xong.
Ánh đèn dầu rất mờ, mắt ta vô cùng nhức nhối.
Đặt kim chỉ xuống, ta xoa mắt ngẩng đầu, không biết từ khi nào trước mặt ta đã xuất hiện một nam nhân.
Nam nhân đó vóc người cao lớn, mặc quân phục bình thường, da ngăm đen, nhưng đôi mắt lại sáng rực, như hai vì sao trên trời.
“Đại ca, huynh có chuyện gì sao?”
Ta đoán hắn muốn vá áo, nhưng trên tay hắn không cầm quần áo.
Hắn nhìn ta, bất giác lộ vẻ lúng túng, ngượng ngùng không nói nên lời.
Không ngờ người mặt đen da mặt lại mỏng.
“Đại ca, huynh cứ nói đi.” Ta khích lệ hắn.
Hắn “ai” một tiếng, nhưng như thể không biết phải nói gì, hồi lâu mới nhấc chân lên.
Ta theo ánh mắt nhìn xuống, chỉ thấy đôi giày của hắn rách nát, bông bên trong lộ cả ra ngoài.
“Đại ca, huynh muốn vá giày sao?”
“Có thể giúp ta vá không?”
“Đương nhiên có thể.”
Thật ra, từ khi đến quân doanh, chúng ta chưa từng vá giày, cũng chưa ai mang giày đến nhờ vá.
Hắn là người đầu tiên, trách không được lại ngượng ngùng như vậy.
“Giày của ta rất hôi.”
“Không sao.”
Ta an ủi hắn.
“Đại ca, huynh tháo giày ra đi, ta vá ngay cho.”
Quân doanh chỉ có hai bộ quân phục, một đôi giày, nếu không vá hắn chỉ có thể mang giày rách.
Hắn lúc này mới lộ vẻ cảm kích, tháo giày ra.
Một mùi thối lập tức bốc lên, suýt khiến ta nôn, ta đang muốn bịt mũi nhưng ngay lúc đó tỉnh ngộ lại.
Hắn đang vì nước thủ biên cương, ta lại ghét giày hắn hôi, chẳng phải khiến hắn khó xử sao?
Ta nín thở, đưa tay nhận lấy giày, bỗng phát hiện đôi tất cũng rách toạc, năm ngón chân lộ ra ba.
Cầm đôi giày, ta tỉ mỉ quan sát, vấn đề khá nghiêm trọng.
Không chỉ mặt giày rách, đế giày cũng mỏng dính, ước chừng đi nửa tháng là thủng.
Ta đo kích cỡ giày, ghi nhớ trong lòng.
Rất nhanh vá xong mặt giày, nhưng lại không tìm thấy kéo, có lẽ bị nữ phó khác cầm đi.
Ta cúi đầu, dùng răng cắn đứt chỉ.
Ngẩng đầu đưa giày cho hắn, chỉ thấy hắn ngây người, ánh mắt sáng rực nhìn ta.
“Đại ca, giày vá xong rồi.”
Hắn lúc này mới “ồ” lên một tiếng, hoàn hồn trở lại.
“Đại ca, tất của huynh cũng rách rồi, cởi ra đây, ta vá giúp.”
“Không, không, tất chưa giặt, bẩn lắm. Đợi giặt xong rồi sẽ nhờ cô nương vá sau.”
Hắn luống cuống xỏ lại giày, vội vàng cảm tạ rồi rời đi.
Ta bận rộn đến canh ba mới xong hết đống y phục cần khâu vá, mệt đến không thẳng nổi lưng.
Gấp gọn y phục, ta lấy vải bông, cắt sẵn một đôi đế giày, sơ bộ phác thảo, rồi mới trở về doanh trướng nghỉ ngơi.
Thoáng chốc đã một tháng trôi qua. Trong khoảng thời gian này, nghe nói người Nguyệt Thị từng quấy nhiễu hai lần, nhưng đều bị đại nguyên soái Lý Tĩnh Nan trấn giữ Ngọc Môn Quan đánh lui.
Nhắc đến Lý Tĩnh Nan, dù ta ở Ngọc Môn Quan đã lâu nhưng chưa từng gặp qua hắn.
Hắn như một huyền thoại chỉ tồn tại trong lời kể.
Lúc này, đôi giày trong tay ta cuối cùng cũng hoàn thành. Vì chỉ tranh thủ làm khi rảnh việc, đôi giày được làm khá thô, chỉ có thể miễn cưỡng sử dụng.
Ngoài ra, ta còn làm thêm hai đôi tất.
Ta đi khắp doanh trại tìm người lính ngày đó, nhưng tìm mãi vẫn không thấy.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.