1
Lưu Trăn Trăn sững sờ, ôm lấy má nóng rát, dường như không thể tin nổi ta lại ra tay như vậy:
“Thanh Thư tỷ tỷ, tỷ… tỷ lại dám đánh muội?”
Ta còn ngơ ngẩn, trong đầu vẫn văng vẳng hình ảnh kiếp trước —
Kế muội khoác lên người lễ phục Thái tử phi, đến trước mặt ta khoe khoang thắng lợi.
Giây phút đó, hận ý của ta đã dâng đến cực điểm, phát điên mà đẩy nàng ta vào tường cao, cùng nàng đồng quy vu tận.
Cảnh ngói đỏ tường xanh trước mắt vẫn quen thuộc như xưa.
Ta ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Trăn Trăn mặt hoa đẫm lệ.
Ta là đích nữ của Thừa tướng đương triều, cô cô là sủng phi của Thiên tử, từ nhỏ được dạy dỗ theo lễ nghi hoàng gia, là hình mẫu khuê tú trong kinh thành.
Kiếp trước, nàng ta cũng khóc lóc trước mặt ta như thế, mà ta lúc ấy còn non nớt, giữ gìn đức hạnh thục nữ, chỉ biết đứng ngây ra đó, bị Lưu Trăn Trăn diễn vai bạch liên hoa mềm yếu đến tận cùng.
Đổi lại chính là cảnh ta bị Thái tử biểu ca quát mắng trước mặt mọi người, hắn ôm lấy Lưu Trăn Trăn rời đi.
Nghĩ tới đây, ta cười nhạt: “Lưu Muội muội, ta còn chưa làm gì ngươi, ngươi đã khóc lóc cầu xin ta khoan dung. Nếu ta không diễn trọn cho xứng vở kịch này của ngươi, chẳng phải đã phụ lòng ngươi rồi sao?”
“Người đâu, kéo nàng ta ra, lột sạch y phục, ném vào hồ cho ta.”
Lưu Trăn Trăn y phục xộc xệch, vùng vẫy dưới hồ: “Á! Đừng mà! Thả ta ra! Thanh Thư tỷ tỷ, muội biết sai rồi!”
Ta biết rõ tiện nhân này bơi lội giỏi, giờ phút này còn cố gắng diễn trò, chẳng qua là đợi Thái tử biểu ca đến mà thôi.
Mấy tiểu nha hoàn bên cạnh tỏ vẻ kinh ngạc, ta trầm mặt, giọng lạnh như băng: “Thu Cúc, đến tiền sảnh bẩm với Thái tử biểu ca, nói thân thể ta không khỏe, hôm nay không tiện tiếp khách.”
Kiếp trước đúng ngày này, biểu ca đột nhiên ghé thăm, ta còn tưởng hắn vì chuyện hiểu lầm mấy hôm trước mà đến xin lỗi, nào ngờ là tới diễn vở anh hùng cứu mỹ nhân.
Lưu Trăn Trăn vu vạ nói chiếc vòng tay gia truyền của mình bị mất ở hậu hoa viên phủ Thượng thư, trùng hợp ta đi ngang, định giúp nàng tìm kiếm, chẳng ngờ lại bị nàng ta đổ oan.
Thái tử biểu ca liền trước mặt vô số khuê tú kinh thành mà lớn tiếng chất vấn ta, dáng vẻ bảo vệ Lưu Trăn Trăn khiến người ta động lòng.
Tiểu nha hoàn do dự: “Tiểu… tiểu thư, Thái tử điện hạ hôm nay không có gửi thiệp vào phủ…”
Ta cười lạnh: “Hừ, hắn đương nhiên sẽ vì một ai đó mà tự tới. Ta bảo đi thì ngươi cứ đi.”
“Lưu Trăn Trăn, ngươi cũng nghe rồi đó, tình thế hôm nay ngươi chẳng cáo được ai đâu. Ngâm đủ rồi thì tự mình bò lên đi.”
2
Kiếp trước thời điểm này, Lưu Trăn Trăn vẫn chưa phải kế muội của ta, nàng ta là nghĩa nữ của Thiếu khanh Đại Lý Tự, dung mạo khuynh thành tuyệt sắc, được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân kinh thành.
Ta vì một buổi yến hội mà kết giao với nàng, tưởng đâu đã tìm được tri kỷ, nào ngờ lại là rắn độc trong lớp lụa mỏng.
Nàng ta dựa vào gương mặt ấy cùng diễn xuất tinh tế đã mê hoặc được Thái tử đương triều — Thái tử Tề Nghiễn Tu.
Về sau, Lưu Trăn Trăn lột xác trở thành kế muội của ta, phụ thân nâng niu nàng ta hết mực, mẫu thân lại càng thương xót nàng ta mang gương mặt giống cố nhân, chuyện gì cũng thuận theo.
Ác mộng của ta thực sự bắt đầu từ khi đó.
Ta nhiều lần bị nàng ta hãm hại, mỗi khi ta phản kháng đôi chút, nàng ta liền khéo léo nói lời hoa mỹ, mỹ nhân rơi lệ, sự việc lập tức bị bỏ qua nhẹ nhàng, còn ta thì bị gắn mác lòng dạ hẹp hòi, hay ghen ghét.
Ta cho lui hết người hầu, Lưu Trăn Trăn chật vật bò ra khỏi hồ nước.
Ta túm lấy mái tóc nàng ta, bật cười ngông cuồng:
“Lưu Trăn Trăn, đây mới chỉ là bắt đầu.”
3
Ta trở về khuê phòng, mọi vật bày trí vẫn y hệt như trước ngày xuất giá. Ta nhắm mắt rồi lại mở ra, không dám tin mọi chuyện là thật.
Có lẽ là thần linh thấy được đường cùng của ta, thương xót mà ban cho ta một lần tái sinh.
Mẫu thân vội vã đến nơi, sắc mặt không vui: “Thư nhi, nghe nói con đánh Trăn nhi, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ta điềm nhiên nói: “Con gái nhà họ Lưu thô lỗ vô lễ, hành xử như phường chanh chua, mạo phạm con. Con chẳng qua là răn dạy một chút mà thôi.”
Mẫu thân nghi hoặc: “Trăn nhi xưa nay dịu dàng hiểu lễ, huống hồ con và nó từ trước đến nay vẫn thân thiết, sao hôm nay lại thành ra thế này…”
Mẫu thân họ Cố, là thiên kim tiểu thư của phủ Quốc công. Năm xưa từng có một đoạn tình cảm với phụ thân Lưu Trăn Trăn, nhưng số mệnh trêu ngươi, hai người rốt cuộc bị ràng buộc bởi môn đăng hộ đối mà lỡ mất nhau.
Có lẽ là yêu ai yêu cả đường đi, mẫu thân thường nói Lưu Trăn Trăn giống phụ thân nàng, mỗi lần nàng ta đến chơi, mẫu thân đều hỏi han ân cần, chăm sóc hết mực.
“Biết người biết mặt chẳng biết lòng, có khi hôm nay cái đuôi hồ ly kia rốt cuộc cũng lộ ra rồi đấy.”
Mẫu thân thở dài: “Thư nhi, đừng trách mẫu thân nói con, con là vị chính phi tương lai của Thái tử, sau này còn là chủ vị Trung cung, hành xử sao có thể bốc đồng như vậy.”
“Chẳng qua là Thái tử điện hạ mời Trăn nhi dự một bữa tiệc trong cung thôi, chuyện đó cũng đáng để con nổi giận đến thế sao?”
Ta cười lạnh: “Trăn nhi, Trăn nhi, gọi nghe thân mật làm sao. Mẫu thân, người không biết còn tưởng nàng ta mới là nữ nhi thân sinh của người ấy chứ.”
“Mẫu thân là thê tử của Thừa tướng đương triều, nữ nhi cũng xin nhắc nhở người, phải luôn chú ý thân phận của mình. Có những người, có những chuyện, đã không nên nghĩ tới, thì đừng nên vọng tưởng.”
Lời ta mang theo châm chọc, hàm ý uy hiếp: “Huống chi Lưu Trăn Trăn chỉ là nghĩa nữ của nhà họ Lưu, nàng ta làm sao có nửa phần giống với Thiếu khanh Đại Lý Tự tuấn tú như trong lòng người.”
Sắc mặt mẫu thân sa sầm, phất tay áo rời đi: “Thư nhi, con…”
Nha hoàn Thu Cúc bước vào: “Tiểu thư, Thái tử điện hạ mời người ra hồ gặp mặt.”
“Điện hạ… hình như rất giận ạ.”
Ta xoa xoa cổ: “Hắn không hiểu tiếng người sao? Nếu vậy thì cứ để hắn chờ đi.”
“Thu Cúc, ngươi đến phòng bếp mang ít đồ ăn cho ta. À đúng rồi, mấy hôm trước Thái tử biểu ca chẳng phải có tặng một con cá chép vàng sao? Mang nó ra hầm xì dầu đi, nhớ kỹ phải ngang qua mặt hắn, tiện thể thay ta cảm ơn vì con cá.”
“Tiểu thư, đó là con cá mà Thái tử điện hạ dày công nuôi nấng, như vậy có ổn không ạ?”
Ta lập tức ngắt lời: “Đã tặng cho ta rồi thì xử lý ra sao là việc của ta, không sao, cứ làm theo lời ta.”
Con cá chép vàng đó vốn là lễ vật mừng của Thái tử biểu ca gửi đến. Thế nhưng mấy ngày trước hắn lại đột nhiên đổi ý, nói muốn tặng ta một bức danh họa của đại sư. Nghe Thu Cúc nói hôm ấy biểu ca mời Lưu Trăn Trăn dự yến, sau đó lại muốn tặng con cá ấy cho nàng ta làm quà sinh thần.
Nào ngờ chuyện này bị cô cô ta biết được, liền cho người mang cá đến phủ của ta.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.