Trước cổng khu dân cư có một bà lão bày quầy hàng nhỏ, rau bà bán lúc nào cũng tươi ngon, mọng nước.
Sau khi mua vài lần, tôi quyết định đặt mua sỉ rau của bà.
Nhưng chẳng bao lâu sau, tôi phát hiện ra rau bà giao không chỉ không còn tươi, mà còn bị thiếu cân.
Tôi đến hỏi bà lão, bà lại nói:
“Ngày nào cháu cũng lấy một, hai trăm cân rau, còn đòi giá sỉ. Vì cháu, mỗi ngày bà mất đi một, hai trăm tệ.”
“Bà vất vả đi lấy hàng, cớ gì cháu chỉ cần chơi chơi điện thoại mà cũng kiếm được tiền từ đó?”
Tôi: ???
Được rồi, thời buổi này có thiếu gì nhà cung cấp đâu chứ?
1
Vừa xử lý xong đơn hàng, tôi nhận được mấy tin nhắn riêng.
Mở ra xem, thì thấy là tin nhắn của cô gái sống ở tòa nhà bên cạnh, tên là Du Hân.
“Chị Thẩm, em gửi chị mấy tấm hình rau hôm nay nè.
Rau thế này thì làm sao nấu lên có thể ăn nổi, huống chi em còn phải quay video nữa.”
Nhìn mấy bức ảnh trên điện thoại, toàn là lá rau úa vàng, dưa chuột héo rũ, cà chua thì lấm tấm đốm đen, rõ ràng là rau đã để lâu ngày.
Tôi nhắn lại:
“Thật sự xin lỗi em, đây là sơ suất của chị. Chị sẽ hoàn tiền ngay bây giờ.”
Sau khi xử lý xong khoản hoàn tiền, tôi thấy Du Hân lại nhắn đến:
“Chị Thẩm, chị đổi nhà cung cấp rồi đúng không? Dạo này rau không còn tươi như trước.
Nếu vẫn tiếp tục lấy hàng từ bên đó, em sẽ tạm ngừng đặt rau trong vài ngày tới.”
Ngón tay tôi khựng lại, trong chốc lát không biết phải trả lời thế nào.
Chỉ trong mấy ngày, tôi đã xử lý hơn ba mươi đơn hoàn tiền cho rau.
Người cung cấp rau cho tôi chính là bà Vương, bà lão từng bán rau ngay cổng khu dân cư.
Rau bà bán lúc nào cũng tươi ngon.
Trước đây tôi mua thử vài lần, chất lượng rất tốt, nên tôi quyết định hợp tác với bà, lấy rau về bán theo nhóm.
Trong tháng đầu tiên, rau vẫn tươi ngon như mọi khi, khách hàng trong khu đều đánh giá rất tốt.
Nhưng hơn một tuần gần đây, chất lượng rau bắt đầu thất thường.
Tôi cũng mua rau ăn, đôi khi phát hiện có rau không được tươi, nhưng nghĩ bà lớn tuổi rồi, có thể là sơ suất thôi.
Tôi hiểu bà vất vả, tuổi cao mà vẫn phải ra bán rau, tiền lời chẳng bao nhiêu, còn phải chăm sóc cháu nhỏ vài tuổi, nên trước đây khi có vấn đề về rau, tôi đều tự xử lý, không tìm bà để phàn nàn.
Thỉnh thoảng có rau không tươi cũng không sao, nhưng dạo này rau giao cho khách không chỉ héo úa mà còn có cả rau dập, rau hỏng, thậm chí thiếu cân nghiêm trọng.
Đây mới chỉ là những phản hồi mà tôi nhận được, có lẽ còn nhiều khách quen vì nể mặt tôi mà không lên tiếng.
Cứ thế này thì không ổn. Ban đầu tôi hợp tác với bà chính vì rau bà bán rất tươi.
Nghĩ đến đây, tôi quyết định phải hỏi bà xem chuyện gì đang xảy ra.
2
Tôi tìm WeChat của bà Vương, gọi video cho bà nhưng không ai bắt máy.
Nghĩ bà có thể đang bận, tôi gửi tin nhắn:
“Dì ơi, dạo này rau dì giao không được tươi như trước, còn hay bị thiếu cân.
Khách hàng phản ánh rất nhiều, không biết bên dì có vấn đề gì không ạ?”
Chờ hơn nửa tiếng vẫn không thấy bà trả lời.
Tôi lại gửi tiếp một tin nhắn:
“Dì ơi, có vấn đề gì dì cứ nói với con. Khách hàng tin tưởng con thì nhóm mua chung mới tiếp tục được. Con phải có trách nhiệm với họ. Nếu chất lượng rau vẫn bấp bênh thế này, chắc con phải ngừng hợp tác với dì rồi.”
Tin vừa gửi đi, bên cạnh lập tức xuất hiện dấu chấm than màu đỏ.
Bà Vương – người bán rau – đã chặn tôi!
Tôi nghĩ có thể bà lỡ tay bấm nhầm nên không vội kết luận.
Nhớ ra mình còn một chiếc điện thoại khác cũng có kết bạn WeChat với bà, tôi mở ra xem thử.
Vừa hay, bà vừa đăng một đoạn video mới trên trang cá nhân.
Trong video, một dãy rau tươi rói, xanh mướt được xếp ngay ngắn, hoàn toàn khác với mớ rau úa mà tôi nhận được.
Nhìn kỹ, tôi nhận ra khung cảnh trong video là trước cổng khu dân cư nhà bà.
Từ khi tôi bắt đầu hợp tác với bà, bà không còn bán rau ở cổng khu của tôi nữa, mà chỉ bán nhỏ lẻ ở khu nhà mình.
Lửa giận của tôi bùng lên ngay lập tức, tôi gọi thẳng cuộc gọi thoại cho bà Vương.
Vừa kết nối, giọng nói hiền từ của bà Vương vang lên:
“Alo, ai đấy? Cháu muốn mua rau à?”
Tôi hỏi thẳng:
“Bà Vương, cháu là Tiểu Thẩm làm nhóm mua chung ở khu Hạnh Phúc đây. Cháu muốn hỏi tại sao dạo này rau bà giao cho bọn cháu kém chất lượng như vậy?”
Vừa nghe ra là tôi, giọng bà Vương lập tức thay đổi:
“Lại là cô à? Đúng là xui xẻo.”
Tôi cố gắng kìm nén cơn giận, giữ bình tĩnh nói:
“Bà ơi, cháu có làm gì phật lòng bà đâu, từ khi hợp tác tới giờ cũng chưa từng cãi cọ gì. Những lần trước bà giao rau không tươi hoặc thiếu cân, cháu cũng chưa bao giờ tính toán với bà. Cháu còn biết bà lớn tuổi, lại phải vừa bán hàng vừa trông cháu, nên mấy lần có vấn đề cháu đều tự bỏ tiền bù cho khách.”
“Nhưng gần đây, rau bà giao toàn bị hỏng, dập nát, còn thiếu cân nghiêm trọng. Nếu có vấn đề gì, bà cứ nói với cháu, để cả hai cùng tìm cách giải quyết. Làm ăn quan trọng nhất là chữ tín, mình không thể lừa khách hàng được, bà thấy có đúng không?”
Bà Vương cười nhạt, giọng sắc bén:
“Cô mà cũng dám dạy tôi cách làm ăn à?”
“Cô còn trẻ mà đã lười biếng, không chịu đi làm, suốt ngày ru rú trong nhà, ngoài nghịch điện thoại thì biết làm cái gì? Cô chỉ cần bấm vài nút trên màn hình là muốn kiếm tiền từ tôi, không thấy xấu hổ à?”
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.