Không muốn ở lâu thì cút đi!
Thẩm Dự Chu: “???”
Tôi nhào đến, ôm chặt lấy eo anh, vùi mặt vào lòng anh cọ cọ: “Em nhớ anh lắm. Lần nào anh cũng xuất hiện trong giấc mơ của em, rồi lại bỏ đi. Lúc nào cũng lạnh lùng, chẳng dịu dàng chút nào.”
Giọng anh khàn đặc: “Tân Dư.”
Tôi lẩm bẩm trong cơn say: “Đừng đi. Nếu đã đi thì đừng bao giờ xuất hiện trong mơ của em nữa.”
Anh nhẹ nhàng đáp: “Ừ, không đi. Nhưng ngày mai không được chối bỏ.”
05
Tôi đau đầu dữ dội, tỉnh dậy với cảm giác cả người như bị nghiền nát.
Tối qua… tôi mơ xuân sao?
Tôi xoay người, vừa định nhắm mắt ngủ tiếp thì phát hiện bên cạnh có một người đàn ông đang nằm, hơn nữa, anh ta còn trần trụi.
Là Thẩm Dự Chu!
Tôi trợn tròn mắt, giật lấy chăn che kín cơ thể, đặc biệt là vùng xương quai xanh lộ ra ngoài.
“A——!!!”
Thẩm Dự Chu mở mắt, trong ánh nhìn hiếm hoi mang theo sự dịu dàng: “Dậy rồi à?”
Tôi: “……”
Sắc mặt tôi cực kỳ khó coi, lập tức quay lưng về phía anh.
Bao năm nay, tôi cố tình giữ khoảng cách với anh, một năm chẳng nói được mấy câu, chỉ để tránh xa anh.
Vậy mà cuối cùng lại rơi vào tình cảnh này!
Thẩm Dự Chu đứng dậy mặc quần áo, cẩn thận cài từng chiếc cúc áo: “Hôm nay ăn mặc đẹp một chút, chúng ta đi đăng ký kết hôn.”
“???”
Tôi bật dậy, kinh ngạc nhìn anh.
Tôi không nghe lầm đấy chứ?
Người đàn ông này đang nói cái gì vậy?
Thẩm Dự Chu nhìn tôi, khóe môi khẽ nhếch lên: “Không nhớ chuyện tối qua sao?”
Tôi rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ dần: “Nhớ.”
Tôi vẫn nhớ rõ, tôi không phải mẫu người anh ấy thích.
Anh ấy mãi mãi là bậc trưởng bối của tôi.
Tôi ngước mắt nhìn anh lần nữa, nở một nụ cười rạng rỡ.
“Nhưng xin lỗi nhé, tối qua anh và tôi đều uống say. Tôi vẫn còn nhỏ, không muốn kết hôn.”
Nụ cười nhàn nhạt trên mặt Thẩm Dự Chu thoáng cứng lại.
Tôi trả lại anh câu nói năm xưa, còn cố ý nhướng mày khiêu khích.
“Vả lại, anh không phải gu của tôi.”
06
Nụ cười trên mặt Thẩm Dự Chu dần biến mất, anh hỏi tôi: “Vậy em thích kiểu người thế nào?”
Tôi nghiêng đầu suy nghĩ một chút, rồi nói ra những đặc điểm trái ngược hoàn toàn với anh.
“Trẻ trung, rạng rỡ, đẹp trai.”
Thẩm Dự Chu miễn cưỡng có thể liên quan đến từ “đẹp trai”, còn lại thì chẳng dính dáng gì.
Anh trầm ngâm suy nghĩ một lúc, rồi ngẩng đầu nhìn tôi: “Còn gì nữa không?”
Tôi không nghĩ nhiều, tiện tay chỉ vào chiếc váy bị ném dưới đất.
“Hết rồi. Nhưng mà tối qua anh xé rách váy của tôi, anh phải đền.”
Thẩm Dự Chu không nói gì, đi thẳng đến tủ quần áo, kéo cửa ra.
Tôi nhìn vào, lập tức ngẩn người.
Một nửa tủ toàn là quần áo nữ.
Tôi nhìn anh với ánh mắt đầy nghi ngờ và khó hiểu.
Người này có sở thích mặc đồ nữ sao?
Hay là nuôi một con chim hoàng yến trong nhà?
Thẩm Dự Chu dường như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, khẽ thở dài, lấy ra một chiếc váy màu vàng nhạt, đặt lên giường.
“Toàn bộ đều mua cho em.”
Tôi cầm váy lên, chuẩn bị thay đồ, nhưng nghe được câu này, động tác hơi khựng lại.
Hừ!
Ai tin chứ!
Năm cấp ba anh còn ghét tôi đến mức không muốn nhìn mặt.
Hôm sau tôi đã thấy anh và một người phụ nữ cùng tuổi vừa nói chuyện vừa cười, sánh bước bên nhau.
Tôi giật mạnh chiếc váy, định chui đầu vào, nhưng phát hiện mình vẫn chưa mặc nội y, đành tháo xuống.
Liếc nhìn Thẩm Dự Chu, tôi không vui nói: “Anh ra ngoài trước đi.”
Anh nhìn biểu cảm xấu hổ pha chút tức giận của tôi, như chợt hiểu ra điều gì.
“Xin lỗi, tôi quên mất.”
Tôi thúc giục: “Thế thì mau đi ra!”
Anh lại đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ nội y mới tinh.
“Nội y cũng có.”
Tôi: “……”
07
Tôi thay đồ xong, đi xuống ăn sáng với Thẩm Dự Chu.
Anh rót cho tôi một ly sữa ấm, còn nướng một phần sandwich đưa đến trước mặt tôi.
Cứ như đang chăm trẻ con vậy.
Chú nhỏ tìm đến nhà Thẩm Dự Chu để đưa tôi về.
Sắc mặt chú không tốt lắm, dưới mắt có quầng thâm mờ.
“Tân Dư, xin lỗi. Hôm qua cậu út cháu uống say quá, nôn đầy nhà, không có ai chăm sóc, nên chú quên mất chuyện đến đón cháu.”
Tôi thờ ơ lắc đầu: “Ồ, không sao đâu.”
Dù sao thì tôi cũng không muốn về cái nhà đó.
Ngoại trừ chú nhỏ, nơi đó chẳng có chút hơi ấm tình thân nào.
Thẩm Dự Chu nghiêm túc ngồi thẳng lưng, khẽ ngước mắt nhìn chú nhỏ: “Ngồi xuống ăn cùng đi.”
Chú nhỏ nhàn nhạt từ chối: “Không cần đâu.”
Thẩm Dự Chu và cậu út là bạn thân, còn với chú nhỏ của tôi thì không quá thân thiết.
Nhưng tôi luôn có cảm giác ánh mắt anh nhìn chú nhỏ mang theo ý vị sâu xa.
Tôi theo ánh nhìn của Thẩm Dự Chu, vô tình thấy trên cổ chú nhỏ có vài dấu vết mờ mờ.
Ngay lập tức, tôi bật dậy khỏi ghế, bước đến trước mặt chú nhỏ, lo lắng hỏi: “Chú nhỏ, cổ chú sao vậy?”
Chú nhỏ hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng, vẻ mặt không tự nhiên.
“Khụ, không có gì, bị mèo cắn một cái.”
Tôi “ồ” một tiếng, không nghĩ nhiều: “Cậu út chưa dậy à?”
Chú nhỏ đáp: “Nó bị tụt mood khi mới thức dậy.”
Tôi gật đầu thật sâu: “Đúng ha, cậu lười thật đấy. Lần sau nếu cậu lại say, chú cứ để tài xế chở về là được rồi.”
Chú nhỏ nhìn thoáng qua Thẩm Dự Chu, sau đó đặt ánh mắt lên người tôi, vỗ nhẹ vai tôi: “Ừm. Nếu cháu không muốn về nhà, thì đừng về. Chú đi trước đây.”
Tôi cười tiễn chú nhỏ: “Vâng, chú lái xe cẩn thận nhé.”
Sau khi chú nhỏ rời đi, Thẩm Dự Chu đột nhiên cười khẽ: “Nhóc con, cổ em cũng bị mèo cắn à?”
Nghe anh gọi tôi là “nhóc con”, sắc mặt tôi lập tức trầm xuống.
Tham gia bình luận ngay...
You must be logged in to post a comment.