Hắn nhàn nhạt đáp, phất tay. Nhưng hắn càng tỏ vẻ thản nhiên, ta trong lòng lại càng bất an.
“Hay là ngài nói ta là nhị tiểu thư của phủ Thị Lang, Thương Tuyết?”
Bùi Tầm: “……”
Nhị tiểu thư phủ Thị Lang có thù oán gì với ngươi chăng?
“Trời không còn sớm, e rằng tướng quân sẽ quay lại tra xét, Ứng cô nương nên sớm hồi phủ.”
Ta gật đầu liên tục, chân bước nhanh không dừng.
“Đa tạ quốc sư, ta…”
“A!”
“Rầm!”
Cây đào trước mắt xoay một vòng, khi ta định thần lại, cả người đã bị một mùi hương thanh nhã của trúc xanh bao trùm. Tấm áo choàng phấp phới che chắn toàn bộ thân ta, và ta nằm gọn trong vòng tay hắn.
Cửa lớn bị Ứng Thư Duyên đá mạnh mở tung, ông đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt thâm sâu khó lường.
“Ứng mỗ nghĩ đi nghĩ lại, vẫn lo cho sự an toàn của quốc sư, đành thất lễ, mong quốc sư bỏ qua.”
Trong lòng ta vừa dâng lên một chút cảm động, nhưng vừa nghe giọng Ứng Thư Duyên, cả người lập tức nổi da gà.
Bùi Tầm ôm ta rất chặt, ta không ngừng tự nhủ rằng có áo choàng che chắn, ông ta tuyệt đối sẽ không nhận ra ta là ai.
“Tướng quân cứ kiểm tra đi.”
Trời có sập xuống, Bùi Tầm vẫn giữ dáng vẻ thờ ơ như không.
Ứng Thư Duyên híp mắt nhìn về phía ta đang nép trong lòng hắn, phất tay, quân binh liền lũ lượt tràn vào.
Ta không nhìn rõ, nhưng có thể nghe thấy tiếng đồ vật bị đập vỡ loảng xoảng bốn phía.
Ta vốn biết ông ta là kẻ khó lường, nhưng không ngờ lại hung bạo đến mức này.
“Tướng quân, thực sự không có.”
Có người bẩm báo, Ứng Thư Duyên mới chịu thu tay lại.
Trong lòng ông ta hẳn rất hả hê, nhưng ánh mắt lại dừng trên người ta đang ở trong vòng tay của Bùi Tầm.
“Quốc sư, cô nương này là…”
Tim ta khẽ nhói lên.
6
“Nàng tính tình nhút nhát, mong tướng quân đừng làm nàng sợ hãi.”
“Nếu không tìm được thích khách, phiền tướng quân lúc rời đi đóng cửa giúp. Không tiễn.”
Ta nghĩ trên đời này, ngoài hoàng đế ra, chỉ có Bùi Tầm mới dám thẳng thừng đuổi khách với Ứng Thư Duyên như vậy.
Chỉ thấy ông ta đứng ở cửa nhìn ta rất lâu, như thể khẽ cười lạnh, rồi mới dẫn người ngựa rời đi.
Ứng Thư Duyên đi rồi, ta tự nhiên không dám nán lại, vội vàng cáo từ Bùi Tầm để quay về phủ tướng quân.
Người qua lại đông đúc, ta bước đi gấp gáp, phía sau, Bùi Tầm đứng trước cửa nhìn theo, ngón tay khẽ chạm vào đầu ngón tay mình.
Về đến phủ, ta kể lại chuyện vừa xảy ra cho Cải Đường nghe, nàng nghe xong sợ đến toát mồ hôi lạnh, rồi lập tức chạy đi giúp ta thay y phục.
Ngay lúc này, Ứng Thư Duyên cũng trở về phủ. Khi ta vừa kéo dây buộc áo, Cải Đường đã run rẩy bước vào bẩm báo:
“Tiểu thư… tướng quân truyền người qua.”
Ta mím môi, nhưng lúc này đã không còn chút hoảng loạn nào.
“Đừng sợ, đi xem thử.”
Trong đại sảnh, Ứng Thư Duyên đã ngồi đợi sẵn, ông ngửa đầu nhắm mắt, vết sẹo bên khóe mắt thoáng lộ vẻ dữ tợn, gương mặt lạnh lẽo vô cùng.
“Phụ thân.”
Ta bước đến trước sảnh, cung kính cất tiếng.
Không gian yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi. Qua một tuần hương, ông mới mở lời.
“Ứng Ngọc, ngươi cảm thấy phủ tướng quân đối xử với ngươi thế nào?”
“Phụ thân đối với con tự nhiên là rất tốt.”
Ta lớn tiếng đáp, quỳ xuống dập đầu thật sâu.
“Nếu không có phụ thân, đã không có Ứng Ngọc được tự do tự tại như hôm nay.”
Nghe ta nói vậy, Ứng Thư Duyên đứng dậy, bước tới trước mặt ta. Ta cúi đầu, chỉ nhìn thấy đôi giày viền vàng khảm ngọc của ông.
“Xem ra ngươi biết rõ, Ứng Ngọc.”
“Ngươi theo đuổi thái tử, ta không ngăn cản. Mỗi người đều có con đường của riêng mình.”
“Đây là con đường ngươi chọn, thì ngươi tự bước đi. Tương tự, ta cũng có con đường của ta.”
“Cho nên, việc dâng tấu hắc thái tử, muốn kéo thái tử xuống nước, đây chính là con đường của phụ thân sao?”
Ta bình tĩnh đến lạ, hít sâu một hơi.
Từ khi ta bước vào phủ tướng quân, trong mắt Ứng Thư Duyên, ta chẳng khác gì một người vô hình. Như ông đã nói, ông đi trên con đường của mình, hoàn toàn không quan tâm ta sẽ ra sao trên con đường ấy.
Dù ông biết rõ ta đang theo đuổi thái tử Tề Liệt, nhưng vì cảm thấy thái tử không xứng, ông vẫn sẵn sàng dâng tấu đàn hặc hắn.
Ông chưa bao giờ bận tâm đến ta. Suy cho cùng, phủ tướng quân không còn hậu duệ, ta chỉ có tác dụng cưới về một kẻ ở rể, kế thừa gia sản khổng lồ này.
“Ngươi đã vượt giới hạn rồi, Ứng Ngọc.”
“Con đường của ta, ngươi không cần tham gia. Nhưng ta muốn hỏi ngươi, nếu ngươi đã định gả cho thái tử, vậy hôm nay…”
“Tại sao ngươi lại ở trong viện của Bùi Tầm?”
Ta không kìm được một cơn run rẩy.
Hắn quả nhiên đã biết.
Mím chặt môi, ta ngẩng đầu, thẳng thắn nhìn vào mắt hắn.
“Đây cũng là con đường của ta, chẳng liên quan gì đến phụ thân…”
“Chát!”
Ta bị một cái tát mạnh đánh ngã xuống đất. Lực đạo của hắn lớn, dường như mang theo chút nội lực.
Lập tức, máu tràn đầy tai và mũi ta.
Từ lúc ta bước vào sảnh đến giờ, hắn không hề lộ chút tức giận nào, nhưng không ngờ một cái tát lại giáng xuống bất ngờ đến vậy.
“Ngươi có thể theo đuổi thái tử, ngươi tự bôi nhọ mặt mình, với ta, Ứng Thư Duyên, chẳng liên quan gì.”
“Nhưng với Bùi Tầm, thì không được.”
“Vì sao không được!”
Ta ôm lấy khuôn mặt nóng rát, lòng đau như cắt.
“Chẳng lẽ vì phụ thân sợ mất mặt sao?”
“Vì quốc sư được vạn dân kính ngưỡng, trong khi thái tử lại chẳng có thanh vọng cao như thế, nếu ta thực sự theo đuổi quốc sư, thì những lời gièm pha của thiên hạ sẽ rơi lên đầu phụ thân sao!”
“Phụ thân sợ mất mặt, sợ danh dự bị tổn hại, sợ ảnh hưởng đến bản thân, cũng giống như năm xưa sợ câu chuyện của mẫu thân làm tổn hại đến mình, phải không!”
7
Thật ra, ta chưa từng nghĩ sẽ tranh luận với hắn.
Từ khi ta sinh ra, chưa từng gặp hắn. Dù được đón về phủ tướng quân, ta và hắn vẫn như hai kẻ xa lạ.
Khi mẫu thân qua đời, những lời cuối cùng bà hỏi ta:
“Phụ thân con sẽ trở lại không?”
“A Ngọc, phụ thân con từng thật lòng yêu ta chứ?”
“Sau khi ta đi, con sẽ thế nào?”
Bà chỉ là một nông phụ nhỏ bé, phu quân chính là cả thế giới của bà. Bà giữ vẹn bổn phận, mang theo ta chịu đựng bao lời đàm tiếu, vẫn tin rằng, có một ngày phụ thân ta sẽ quay về.
Khi ấy, ta không cách nào trả lời bà.
Nhưng giờ đây, ta có thể nói với bà một cách chắc chắn.
Phu quân của bà sẽ không trở lại. Hắn chưa từng yêu bà.
Nếu hắn yêu bà dù chỉ một chút, cũng sẽ không khiến bà rơi vào cảnh xương tan thịt nát.
“Phụ thân thực sự nghĩ ta không biết chuyện năm xưa sao?”
“Ngươi phái người đón ta vào phủ tướng quân, tự nhiên cũng nghe những lời đồn đại về mẫu thân ta. Chuyện bà phải hạ mình trước giặc khiến ngươi nghĩ rằng danh tiếng mình bị vấy bẩn.”
“Cho nên, ngươi bóp méo thân phận của ta, tô vẽ lai lịch ta thêm vàng son chói lọi.”
“Cho nên, dù mẫu thân đã chết, ngươi cũng không cho phép bà lưu lại dù chỉ chút vết tích có thể làm ô uế danh dự của ngươi.”
“Ngươi đào mộ bà lên! Ngươi nghiền xương bà thành tro!”
“Nhưng bà đã phạm phải tội gì! Bà có lỗi gì chứ!”
“Chẳng phải chính miệng ngươi từng nói sẽ cho bà một mái nhà sao!”
“Ngươi là một kẻ bội bạc! Một tên cặn bã! Ngươi đã lừa gạt bà! Ngươi!”
“Hừ.”
Miệng ta, và cả trái tim ta, dường như không còn là của mình. Ta nhìn Ứng Thư Duyên như nhìn một ác quỷ.
Hắn chỉ quan tâm đến danh tiếng, hắn không yêu ai cả.
Ta chửi mắng điên cuồng, trong lòng chỉ thấy hả hê, cho đến khi thanh kiếm đâm xuyên qua bả vai ta, ta mới chậm rãi im lặng.
Cơn đau dữ dội khiến gương mặt ta vặn vẹo trong chốc lát. Hắn vẫn đứng cao cao tại thượng, mặc cho thanh kiếm trong tay càng lúc càng đâm sâu hơn.
Máu từ vai ta chảy ra, ngày một nhiều.
“Ta không thiếu con cái. Chỉ là cảm thấy sinh thêm một đứa, rất phiền phức.”
“Ứng Ngọc, ngươi nên cảm ơn ta.”
“Nhưng ngươi không biết cảm ơn, còn oán hận ta.”
“Mẫu thân ngươi, tất cả đều là tự chuốc lấy. Trong tình cảnh ấy, bà rõ ràng biết mình là người của ta, đáng lẽ phải tự sát, chứ không phải hạ mình cầu sống, làm ô danh ta.”
Ta biết hắn tàn nhẫn, nhưng không ngờ lại tàn nhẫn đến mức này.
Lòng ta từng chút một trầm xuống, có lẽ vì máu chảy quá nhanh, cơ thể ta dần kiệt sức, chỉ muốn bật cười thành tiếng.
“Vậy còn ta?”
“Vì muốn nuôi ta, mẫu thân mới hạ mình trước quân địch. Bà biết ta mang huyết thống của phủ tướng quân, nên đã cố gắng bảo vệ ta.”
“Trong tình cảnh ấy, nếu bà tự sát, vậy ta phải làm thế nào?”
Từ đầu đến cuối, ánh mắt của Ứng Thư Duyên luôn cao ngạo, chưa từng một lần hạ thấp để nhìn ta, khi ta còn nhỏ là vậy, giờ cũng không khác.
“Ngươi cùng bà chết đi.”
Hắn nói.
“Thứ huyết mạch nhơ bẩn này, ta không cần.”
Lời nói đến đây, ta bỗng trở nên bình tĩnh lạ thường.
Ta chống người đứng dậy, một tay nắm chặt lấy thanh kiếm đâm sâu trong vai mình. Dù lòng bàn tay bị cứa đến rướm máu, ta vẫn cứng rắn rút thanh kiếm ra.
Máu phun ra dữ dội, bắn cả lên mặt hắn.
“Phụ thân.”
Ta cười nhạt.
“Tạm biệt.”
….
Ngày thứ ba sau khi rời phủ tướng quân, ta nằm sõng soài ở cửa một thị trấn nhỏ nơi biên giới nước Tề.
Ở đây có rất nhiều kẻ ăn xin giống như ta.
Trời đổ mưa lớn, trên người ta máu lẫn bùn đất đã nhuộm chiếc váy lụa trở nên nhơ bẩn, không còn rõ màu sắc.
Sau khi rời phủ tướng quân, không ai muốn dính dáng đến ta.
Có lẽ vì vết thương của ta quá nặng, ai cũng cho rằng ta không sống được lâu, nên đều tránh ta như tránh ôn thần.
Ta từng muốn quay về ngôi làng từng sống cùng mẫu thân, nhưng đã quá lâu không rời nước Tề, ta đâu ngờ ngay cả ngôi làng ấy cũng đã bị Ứng Thư Duyên san phẳng.
Hắn thực sự sợ đến thế.