7
Sau khi trời sáng, tôi thu dọn hết cảm xúc, che đi vẻ tiều tụy dưới mắt, xách túi chuẩn bị ra ngoài.
Tin nhắn của Giang Trạch cũng vào lúc này gửi đến.
“Giận dỗi đủ rồi thì thôi, anh cũng không giận em nữa.
“Bố mẹ gọi điện nói chuyện đặt tiệc cưới, muốn tham khảo ý kiến của em, em có ý tưởng gì thì nói cho anh trước nhé.”
Sau khi biết được mọi chuyện, tôi dường như có thể hiểu được Giang Trạch.
Trong từng câu từng chữ, có nhắc nhở, có cho tôi bậc thang, chỉ duy nhất không có tình yêu.
Tôi chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh ta, xoa xoa khuôn mặt cứng đờ, nở nụ cười lịch sự đi xuống lầu.
Người mà phía đối tác cử đến đã đợi ở dưới lầu, thấy tôi xuống thì cười tươi đón tôi.
Đó là một chàng trai Đông Bắc tên là Từ Minh, trước khi đến tôi đã liên lạc với anh ta qua WeChat nhưng cũng không tính là quen lắm.
Anh ấy vừa nhìn thấy đã cười với tôi một cách thoải mái.
“Chị Lâm, chào mừng chị đến Trịnh Châu!”
Tôi có chút bối rối trước sự nhiệt tình của anh ấy, lắc đầu nói: “Đừng khách sáo như vậy, gọi tôi là Lâm Triêu là được.”
Không biết Từ Minh có nghe thấy không, anh ấy tự mở cửa xe cho tôi.
Trên đường đi, Từ Minh đã cho tôi thấy thế nào là một thành phần khủng bố xã giao thực sự.
Sau khi biết tôi nhỏ hơn hai tuổi, anh ấy ngượng ngùng gãi đầu, sau đó đổi giọng gọi tôi là Tiểu Lâm.
Hầu hết thời gian, anh ấy nói còn tôi nghe.
Khi nhắc đến chuyện đổi khách sạn giữa đêm, tôi còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời thì anh ấy đã tự trả lời mình.
“Khách sạn đó đắt chết đi được, mặc dù chúng ta không thiếu tiền nhưng cũng không thể làm đứa ngốc được, đổi cũng tốt, tiết kiệm tiền!”
Trong suốt một giờ đồng hồ tiếp theo, bên tai tôi không được yên tĩnh.
Khi xuống xe, tôi cảm thấy mình hơi ù tai, đầu óc choáng váng.
Có lẽ vì Từ Minh và tôi trông có vẻ quá thân thiết nên người phụ trách đối ứng các vấn đề hợp tác đột nhiên đổi thành Từ Minh.
Toàn bộ quá trình ngoài việc hơi ồn ào thì cũng khá suôn sẻ.
Chỉ là đến giai đoạn sau, ý định hợp tác của cả hai bên đều khá mạnh mẽ nên không thể tránh khỏi việc phải thêm một số thứ, chuyến công tác của tôi cũng phải kéo dài thêm một tuần.
Còn từ sau tin nhắn đó, Giang Trạch cũng không liên lạc với tôi nữa.
Dường như đây là phong cách nhất quán của anh, anh sẽ cho tôi bậc thang nhưng tuyệt đối không cúi đầu trước tôi.
8
Khi biết thời gian công tác của mình được kéo dài, tôi vô thức thở phào nhẹ nhõm.
Trong vòng một tuần, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách đối mặt với Giang Trạch.
Quan trọng nhất là, tôi vẫn chưa nghĩ ra cách để nói chuyện về chia tay với bố mẹ.
Nghĩ đến những điều này, tôi cảm thấy một áp lực vô hình đè nặng lên đầu mình.
Tôi không muốn lùi bước nhưng cũng không thể tiến lên được nửa bước.
Ngay lúc này, Từ Minh đột nhiên hai tay đút túi xuất hiện bên cạnh tôi.
Anh ấy dùng vai hích tôi, vẻ mặt tự hào nói: “Này, Tiểu Lâm, đi công tác chán lắm phải không, đi, anh Từ mời em đi xem phim!”
Nghe đến hai chữ “Phim ảnh”, tôi vô thức lắc đầu từ chối.
Nhưng Từ Minh không quan tâm đến những điều này, anh ấy kéo lấy tay áo tôi, thúc giục tôi đi xuống lầu.
“Đi, đi nào, những người khác trong tổ đang đợi em ở dưới lầu đấy!”
“Tiểu Lâm, em không được phép không hòa đồng!”
Cuối cùng, nhìn thấy một đám nam thanh nữ tú đang đợi ở dưới lầu, tôi vẫn không thể nói ra lời từ chối.
Từ Minh nói: “Cuộc sống đã rất khổ rồi, vì vậy nên xem nhiều phim hài hơn.”
Vì vậy, anh ấy gạt bỏ mọi ý kiến phản đối, chọn một bộ phim hài vừa mới ra rạp.
Bộ phim rất hay, ngay từ đầu, cả rạp đã cười không ngớt.
Còn tôi nhìn những cảnh phim hài hước trên màn hình, cảm xúc bị kìm nén trong mấy ngày qua không còn nhịn được nữa.
Tôi ngồi trong phòng chiếu phim hài, khóc nức nở.
Tôi cố giơ tay lên lau nhưng nước mắt lại càng nhiều.
Đến khi Từ Minh quay đầu nhìn tôi, tôi đã sớm nước mắt giàn giụa, trên mặt anh ấy thoáng hiện lên vẻ bối rối.
Anh ấy giả vờ bình tĩnh quay đầu đi, khi nhận ra vẻ mặt khác thường của những người xung quanh, liền ném cho tôi một gói khăn giấy, sau đó cởi áo khoác trùm lên đầu tôi.
Anh ấy giả vờ không quan tâm mà chê bai: “Tiểu Lâm này Tiểu Lâm, sao em lại dễ cười đến vậy, phim dở thế này mà cũng có thể vừa cười vừa khóc được?”
9
Sau khi phim kết thúc, Từ Minh đuổi hết đồng nghiệp đi, ngồi bên cạnh tôi đợi mọi người đi hết.
Đợi đến khi mọi người đều đi hết, Từ Minh vỗ đầu tôi.
“Anh đi vệ sinh trước, em nhớ mang áo anh ra nhé.”
Đợi tiếng huýt sáo của anh ấy dần biến mất, tôi ngẩng đầu lên với đôi mắt đẫm nước, sau đó lặng lẽ lau khô nước mắt, lấy đồ trang điểm trong túi ra để trang điểm lại.
Khi tôi ra ngoài, Từ Minh đang đứng ở sảnh đợi tôi.
Anh ấy như không có chuyện gì xảy ra, cầm lấy chiếc áo khoác trên tay tôi, cười chế giễu: “Chân ngắn thì đi chậm thôi!”
Sau đó, anh ấy chắn trước mặt tôi, chậm rãi bước về phía trước.
Tôi đi theo sau anh, nhỏ giọng nói một câu “Cảm ơn.”
Từ Minh không ngoảnh đầu lại, vẫy tay với tôi: “Anh Từ có tiền lắm, mời em xem phim thì có là gì!”
Khi bước ra khỏi trung tâm thương mại, Từ Minh ở phía trước đột nhiên dừng bước.
Tôi ngẩng đầu nhìn lên, bốn mắt nhìn nhau với Giang Trạch đang chặn trước mặt anh ấy.
Như để tuyên bố chủ quyền, Giang Trạch không quan tâm đến câu hỏi của Từ Minh, ánh mắt cháy bỏng nhìn chằm chằm vào tôi:
“Triều Triều, lại đây.”
Nhìn khuôn mặt tái xanh của anh ta, tôi không trả lời, chỉ nở một nụ cười khó coi với Từ Minh:
“Anh Từ, anh về trước đi, mai gặp.”
Từ Minh đánh giá tôi và Giang Trạch, cũng không nói gì thêm, chỉ gật đầu rời đi.
Giang Trạch rất không hài lòng với biểu hiện của tôi, giọng lạnh lùng hỏi: “Anh ta là ai?”
Tôi không trả lời, giả vờ bình tĩnh nhìn Giang Trạch nhưng tay lại vô thức nắm chặt.
Cuối cùng, trong cuộc đối đầu đầy mùi thuốc súng, tôi là người đầu tiên bại trận.
10
“Giang Trạch, anh đi xem phim với em đi.”
Giang Trạch sửng sốt, sau đó mặt lạnh gật đầu.
Tôi quay trở lại trung tâm thương mại, sau đó mua hai vé xem phim vừa mới xem xong.
Suốt cả quá trình tôi đều không nói chuyện với Giang Trạch, anh ta cũng chỉ im lặng đi theo tôi.
Chúng tôi mặt không biểu cảm xem hết bộ phim, không ai nói gì.
Khi lời kết thúc xuất hiện, mọi người đều đứng dậy, còn sắc mặt Giang Trạch thì đặc biệt khó coi.
“Em và anh ta, vừa rồi cũng xem bộ phim này sao?”
Tôi quay đầu lại, nhìn vẻ tức giận sắp trào ra trên mặt anh ta, cười rạng rỡ:
“Bộ phim của hai người bị người thứ ba xem rồi, ghê tởm không?”
“Giang Trạch, anh có gì mà phải tức giận, anh không phải vẫn luôn đối xử với em như vậy sao?”
11
Tôi không biết Giang Trạch có hiểu ý tôi không, chỉ thấy anh ta mím môi, không nói một lời.
Khi tôi mặt lạnh đứng dậy chuẩn bị rời đi, anh ta đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi.
Tôi chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, theo bản năng hất tay anh ta ra.
Giang Trạch sửng sốt, nhìn tôi bằng ánh mắt có chút không thể tin nổi.
Anh ta mấp máy môi, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng, anh ta chỉ bình tĩnh nói với tôi: “Triều Triều, chúng ta sắp kết hôn rồi.”
Lúc này, sự nặng nề trong lòng tôi không kém gì đêm biết được toàn bộ sự thật.
Hóa ra, anh ta biết làm như vậy là sai.
Hóa ra, anh ta biết hành vi như vậy đối với tôi là sự sỉ nhục lớn đến mức nào.
Anh ta rõ ràng biết tất cả nhưng vẫn làm.
Hóa ra, anh ta không chỉ không quên được, mà mỗi khoảnh khắc ở bên tôi, anh ta đều không ngừng nhớ về quá khứ của họ.
Ba năm tình cảm, hóa ra chỉ là sự tưởng nhớ cho một mối tình khác.
Lúc này, tức giận, tủi nhục, bất lực… đủ loại tâm trạng phức tạp ùa về.
Mắt tôi cay xè nhưng lại không thể khóc được.
Tôi không biết nên oán hận Giang Trạch trước hay đau lòng cho ba năm thanh xuân và tình cảm của mình.
Tôi nhìn anh ta, không hiểu sao lại bật cười:
“Giang Trạch, rốt cuộc anh coi em là cái gì?
“Đối với anh, chuyện chúng ta kết hôn là cái gì?”
“Là sự đền bù cho việc anh lừa em suốt ba năm, hay là sự thị uy với Kiều Minh Nguyệt?
“Giang Trạch, anh đã yêu cô ta đến vậy, tại sao lại còn đến trêu chọc em?” ==Ủng hộ bản dịch tại metruyen.net.vn==