Văn án
Cô em khóa dưới mới đến, nụ cười ngoan ngoãn, dáng vẻ khiêm tốn — nhưng mọi hành động lại như thể đọc được suy nghĩ trong đầu tôi.
Khách quen thích trà Đại Hồng Bào, tôi vừa định đặt loại tám mươi tám ngàn, thì cô ta đã nhanh chân mang đến trước.
Nhờ hộp trà đó, cô ký được hợp đồng vụ kiện hàng chục triệu.
Chúng tôi bị giao làm đại diện chung.
Tôi cẩn thận dựng hai phương án theo sát nhu cầu khách hàng.
Hôm sau, cô ta cũng trình lên hai bản giống hệt.
Tôi vẫn nghĩ đó chỉ là trùng hợp… cho đến ngày cuộc thi luật nội bộ bắt đầu.
Cô ta khóc lóc chỉ trích tôi:
“Chị, dù ai đứng nhất trong cuộc thi này sẽ được công ty cử đi du học, nhưng dù chị có muốn đi nước ngoài cũng không thể chép bài của em được!”
Tôi định biện minh, kết quả là sếp đem bài thi của hai đứa ra so, và đáp án của tôi lại giống hệt của cô ta.
Vì cô ta nộp bài trước, tôi bị quy là đạo văn.
Sếp nói tôi có vấn đề về tác phong nên đuổi việc, bạn trai kiêm đồng nghiệp của tôi cũng cho rằng tôi không có nhân cách, rồi chia tay tôi.
Cuối cùng, tôi thất nghiệp ở nhà, trầm cảm rồi tự kết liễu.
Tới lúc chết, tôi vẫn không hiểu nổi, vì sao bài thi của tôi lại giống hệt bài cô ta, tại sao bất kể tôi định làm gì, cô ta đều đoán trước được?
Mở mắt ra lần nữa, tôi quay lại ngày chuẩn bị mua trà Đại Hồng Bào cho khách hàng.